Chương 48: Có Thần Tử Giữ Đường, Thánh Mộ Như Giẫm Trên Đất Bằng
Nghe thấy Cố Trường Sinh giải thích, Tần Khanh Khanh sửng sốt một chút, ánh mắt nghi ngờ nhìn khuông mặt vô cùng tuấn tú kia, giống như muốn xác định có phải hắn đang lừa mình không.
Nhưng hình như... Hắn không cần thiết phải lừa mình.
Trường Sinh Doanh gia, đúng là có một môn Phân Hồn Chi Thuật cực kỳ thần kỳ, vô cùng nổi danh tại ba ngàn đạo vực.
“Vậy vừa rồi tại sao ngươi lại hù dọa ta?”
Sau khi nghĩ thông suốt điểm này, Tần Khanh Khanh hận đến nghiến răng nói.
Nàng luôn cảm thấy Cố Trường Sinh đang khi dễ nàng!
“Lúc nào thì ta hù dọa ngươi chứ?” Cố Trường Sinh nhíu mày, hỏi ngược lại.
“Được rồi, là ta quá lòng dạ hẹp hòi.” Tần Khanh Khanh thở phì phò nói.
“Đúng rồi, vừa rồi ngươi nói, ngươi là vị hôn thê của ta, là có ý gì?” Cố Trường Sinh hỏi.
Hắn căn bản không nghe thấy các lão nhân trong tộc nhắc đến chuyện này.
Dù thế nào, chuyện này cũng phải được hắn đồng ý mới quyết chứ?
Hơn nữa tuổi của hắn còn chưa tới lúc đàm luận chuyện hôn sự đâu.
Nghe nói như thế, gương mặt trắng nõn của Tần Khanh Khanh nhanh chóng trở nên đỏ ửng, ấp úng nói: “Cái này... Cái kia...”
Thật ra nàng chỉ tình cờ nghe thấy lão nhân trong tộc nói, dự định để nàng thông gia với Cố gia.
Cho nên nàng vô ý thức cho rằng, đối tượng sẽ là Cố Trường Sinh.
Nhưng làm sao nàng có thể mở miệng nói ra lời này được?
Thấy Tần Khanh Khanh không nói, Cố Trường Sinh cũng lười hỏi lại, dáng vẻ căn bản không thèm để ý.
“Thế nào, ngươi còn ghét bỏ ta sao?”
Tần Khanh Khanh khẽ hừ một tiếng.
Nếu truyền tin tức nàng muốn thông gia ra ngoài, tuyệt đối cánh cửa Tần gia sẽ bị đạp hỏng, vô số nam tử trẻ tuổi tuấn kiệt chen chúc mà tới.
Vậy mà tên gia hỏa này lại không để ý chút nào, quá đáng!
Bản thân mình kém sao?
Cố Trường Sinh không nói nhiều về chuyện này với nàng, lập tức hỏi: “Phía trước nguy cơ trùng trùng, ngươi còn muốn đi cùng đường với ta sao?”
Vẻ mặt Tần Khanh Khanh cũng trở nên ngưng trọng, nhíu mày, suy nghĩ một lát rồi nói, “Hai người cùng nhau đi, gặp nguy hiểm gì cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, hay là ngươi cho rằng ta sẽ kéo chân sau của ngươi?”
Lúc này rời đi đã không có ý nghĩa, cũng không cần thiết.
Dù sao thực lực của Cố Trường Sinh còn tại đó, muốn gây bất lợi cho nàng, đã sớm động thủ rồi.
“Đúng là ta cho rằng ngươi sẽ kéo chân sau của ta.” Nghe vậy, Cố Trường Sinh trực tiếp cất bước đi về phía trước, nói thẳng.
“Ngươi... Vậy ta càng muốn đi cùng.” Tần Khanh Khanh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
...
Ngay tại lúc đó, trên một ngọn núi không người cách thành Bắc Hoang khoảng trăm vạn dặm.
Trên núi có một gian đạo quan hoang vu, một thanh niên mặc đạo bào khoanh chân ngồi trên bồ đoàn, đột nhiên phốc một tiếng, phun ra một ngụm tiên huyết.
Sau đó trên mặt hắn ta bắt đầu xuất hiện lít nha lít nhít vết rách như đồ sứ!
Nhìn vô cùng kinh khủng và dữ tợn.
“Một nửa thần hồn khác của ta lại bị người ta phá hủy...” Người thanh niên mặc đạo bào đứng dậy, giống như lệ quỷ, vẻ mặt rất khó coi.
Hắn ta chính là Doanh Nhiếp đã bị Cố Trường Sinh giết một nửa thần hồn tại thánh mộ Bắc Hoang!
Lúc hắn ta đang tu luyện đến tình trạng nghìn cân treo sợi tóc, lại phát hiện một nửa thần hồn đột nhiên không thấy, liên hệ hoàn toàn biến mất.
Chính là dấu hiệu đã bị người ta phá hủy!
Doanh Nhiếp bắt đầu thông qua bí pháp ngược dòng tìm hiểu ký ức của một nửa thần hồn kia, rất nhanh hắn ta liền phát ra một tiếng gầm thét không cam lòng, hai mắt đỏ lên.
“Cố Trường Sinh, ta và ngươi không đội trời chung!”
Tiếng như kinh lôi, ẩn chứa vô tận lửa giận.
Trực tiếp khiến ngọn núi xung quanh ầm ầm sụp đổ, hù dọa vô số phi cầm tẩu thú.
Chỗ dựa lớn nhất của hắn ta chính là sợi Hồng Mông Thủy Khí Căn kia, bây giờ lại bị cướp đi, đến một nửa thần hồn cũng bị đánh tan!
Mà người làm ra chuyện này chính là Thần Tử Cố gia, Cố Trường Sinh!
Sỉ nhục lớn như thế, có thể nói là không chết không thôi!
...
Biên giới thánh mộ Bắc Hoang, càng ngày càng có nhiều cường giả trẻ tuổi đến chỗ này.
Bọn họ không có thực lực như đám người Cố Trường Sinh, Doanh Nhiếp, chậm hơn nhiều bước, nhưng lúc này trên mặt đã tràn đầy hưng phấn, kích động, chuẩn bị xông vào thánh mộ này.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Tiếng cầu vồng phá không vang lên không dứt, chân trời không ngừng có tu sĩ xông phá thú triều chạy đến, toàn thân đẫm máu, phóng tới phế tích phía trước.
“Không tốt, nơi đây còn sót lại trận văn cấm chế...”
Một tên tộc nhân trẻ tuổi của Bất Tử Hồ đột nhiên hô to một tiếng, lộ ra hoảng sợ, tuyệt vọng.
Không nghĩ tới bản thân vừa đuổi tới nơi này đã gặp được nguy cơ lớn liên quan đến sinh tử rồi.
Ầm!
Sau một khắc, trận văn sáng lên, sát cơ tận trời, tên thiên tài trẻ tuổi này bị nổ thành một đoàn huyết vụ!
“Thiêu thân lao đầu vào lửa, chính là như vậy đi.” Bên trong đám người Cố gia, một thanh niên cười nói.
Từng đạo cầu vồng bay qua đỉnh đầu bọn họ, đều muốn đi vào phế tích, nhưng có một cỗ uy lực không hiểu được khoách tán ra, như gợn sóng.
Đám người này trực tiếp sụp đổ, thân thể hóa thành một đoàn huyết vụ, tan thành mây khói.
“Đến mấy người Thần Tử cũng không dám tùy tiện phi hành ở chỗ này, bọn họ đúng là không muốn sống nữa.” Thân hình Cố Minh Hoàng thướt tha mềm mại, giữa mi tâm có đường vân Thần Hoàng nhẹ giọng nói.
“Đáng chết, nơi này có lạc ấn trận văn đáng sợ rơi xuống, không có đường đi đặc biệt sẽ mất mạng!”
Một tán tu trẻ tuổi có kiến thức vội vàng dừng lại trên không trung, ánh mắt như ngọn đuốc sáng rực, trầm giọng nói.
Không cần hắn ta nói, những người còn lại cũng hiểu, nhao nhao dừng bước, mặc dù trong thánh mộ phía trước có nhiều cơ duyên, nhưng cũng phải có mạng cầm mới được.
Trong lăng mộ phế tích tràn ngập một cỗ khí tức thần bí, vĩ lực cường đại đang chậm rãi ngưng tụ lại, bầu trời bịt kín một lớp sương mù mờ ảo.
Đây là lực lượng của trận văn cấm bay, đừng nói bọn họ, ngay cả tu sĩ vượt qua Hoàn Nhất cảnh cũng phải thành thật đi đường.
“Thần Tử lưu lại đường đi cho chúng ta, đi theo vào là được rồi.” Đôi mắt của Cố Quang Minh đột nhiên sáng lên, cảm giác được khí tức Cố Trường Sinh tận lực lưu lại phía trước, mở miệng nói.
“Đúng là công tử đã tận lực lưu lại khí tức, bên này cũng có.” Thác Bạt Tư Vũ gật đầu nói, hắn ta cũng cảm nhận được khí tức của Cố Trường Sinh.
Nghe nói như thế, đám tộc nhân còn lại của Cố gia lập tức hưng phấn không thôi, nói: “Quá tốt rồi, dưới đại thụ có bóng mát tốt, có Thần Tử ở đây, chúng ta bước vào lăng mộ này còn không phải như giẫm trên đất bằng sao.”
Trong lời nói, tất cả đều là sự sùng bái cuồng nhiệt với Cố Trường Sinh.