Huyền Huyễn Bắt Đầu Từ Hỗn Độn Thể

Chương 56: Người Hộ Đạo Hiện Thân, Tần Khanh Khanh Bị Tức Chạy

Chương 56: Người Hộ Đạo Hiện Thân, Tần Khanh Khanh Bị Tức Chạy


Dòng máu màu vàng óng, ẩn chứa thần ý và thánh uy, trong đó ý vị lưu chuyển, lại trực tiếp áp sập dãy núi trước mặt!
Một màn này rất rung động, sau đó khiến da đầu mọi người run lên.
Hừ lạnh một tiếng, đã chấn thương một vị Bán Thánh!
Cường giả của Tử Nhân Hồ, Thiên Đạo Tông nhao nhao biến sắc, nhìn về phía nơi nào đó trong hư không.
Trong đó một thân ảnh mặc áo xám hiển lộ, khuôn mặt xưa cũ, trong hai mắt ẩn chứa một tia hàn ý không hề bình thường, khiến tất cả mọi người kiêng dè không thôi.
Xung quanh ông ta, thời gian và không gian cũng trở nên mơ hồ, chậm chạp.
“Người hộ đạo!” Tộc lão của Cố gia không nhịn được kích động nói, lúc này mới nhớ tới còn một nhân vật như vậy ở trong bóng tối bảo vệ Cố Trường Sinh.
Vừa rồi quá khẩn trương, quên mất cả chuyện này.
Phải biết, cho dù bọn họ gặp được người áo xám này cũng phải cung kính, đây từng là nhân vật đi theo lão tổ!
Sau đó được lão tổ an bài thành người bảo vệ Thần Tử, việc này rất ít người biết, đến bọn họ cũng mới biết cách đây không lâu.
“Một nhân vật như vậy lại là người hộ đạo, xem ra Cố gia thật sự vô cùng coi trọng Cố Trường Sinh!” Cường giả Tử Nhân Hồ và Thiên Đạo Tông liếc nhau, ánh mắt lóe lên kinh hãi.
Trên thân thể người áo xám này, bọn họ cảm nhận được sự nguy hiểm và tim đập nhanh.
Đến cấp độ như bọn họ, thậm chí có thể can thiệp rất nhỏ đến trường hà thời gian, càng rõ ràng với các loại khí thế giữa thiên địa.
Khí tức tử vong vô cùng rõ ràng kia bao phủ xuống, khiến lông tơ của bọn họ dựng thẳng.
Nói cách khác, người áo xám trước mặt này có năng lực giết chết bọn họ!
“Bái kiến công tử.” Người áo xám hành lễ với Cố Trường Sinh.
Cố Trường Sinh khẽ vuốt cằm nói: “Không cần đa lễ.”
Lão tổ từng nói với hắn, tranh phong với người cùng thế hệ, ông ấy sẽ không quản, sống hay chết phải dựa vào thực lực cá nhân của hắn.
Nhưng nếu có lão gia hỏa nào không có mắt, can đảm vượt qua quy củ nhúng tay vào, như vậy tự nhiên sẽ có người xử lý, bảo Cố Trường Sinh không cần để ý.
Rất hiển nhiên, vị Bán Thánh trước mắt này đã chạm đến ranh giới cuối cùng.
Trường Sinh thế gia, tồn tại từ tuyên cổ bất hủ, đương nhiên truyền nhân không có khả năng đi lại bên ngoài còn cần lo lắng mấy chuyện quái lạ này.
“Cái này...”
“Mong rằng tiền bối tha mạng, việc này là ta đã quá đáng.”
Doanh Phong tê cả da đầu, vội vàng xin tha mạng.
Sắc mặt trắng bệch, vô cùng sợ hãi, sống nhiều vạn năm như vậy, đây là lần đầu tiên ông ta cảm nhận được khí tức tử vong rõ ràng như thế.
Hai chân như nhũn ra, suýt chút nữa quỳ phục trên mặt đất.
“Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Nếu có lần sau, sẽ khiến thần hồn của ngươi tan hết, luân hồi sụp đổ.”
Người áo xám nhìn ông ta một cái, lạnh lùng nói, sau đó thân ảnh lần nữa biến mất không thấy, cảm giác tĩnh mịch bao phủ thiên địa vừa rồi mới chậm rãi tán đi.
Giống như một màn vừa rồi chỉ là ảo giác.
Mà các vị cường giả ở đây cũng thở phào một cái, sau lưng ướt đẫm.
Đây không chỉ là cảnh cáo với Doanh Phong.
Đồng thời cũng là cảnh cáo đối với bọn họ.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Cố Trường Sinh tràn ngập phức tạp.
Nếu Hỗn Độn Thể trong truyền thuyết xuất hiện tại gia tộc của mình, tuyệt đối cũng nhận được đãi ngộ như vậy.
Sau đó bọn họ nhao nhao cáo từ rời đi, trở về thành Bắc Hoang, mặc dù đại hội đi săn lần này kết thúc sớm, nhưng trên Càn Khôn Minh Giám vẫn còn bảng xếp hạng.
Nên vẫn phải đi phát ban thưởng.
Một vài cổ tộc, đại giáo còn đang trông mong nhìn qua.
Không hề nghi ngờ, vị trí thứ nhất của đại hội đi săn lần này là Cố gia.
Trong ngàn năm sau, Cố gia sẽ là người chấp chưởng Càn Khôn Minh Giám.
Tần gia và Doanh gia cũng bị gắt gao đè ép một đầu!
“Gia tộc các ngươi đối ngươi thật tốt, đến người hộ đạo cũng mạnh như vậy.” Khí tức kinh khủng xung quanh đã tiêu tán đi, Tần Khanh Khanh mới vểnh miệng nhỏ lên, có chút hâm mộ nói.
“Đúng là gia tộc đối với ta rất tốt, nhưng người hộ đạo của ngươi cũng không kém.” Cố Trường Sinh gật đầu, không phủ nhận cái gì.
Lực cảm giác của hắn cường đại, ngẫu nhiên có thể cảm nhận được có khí tức ẩn tàng trong hư không đang bảo vệ Tần Khanh Khanh.
“Ai, ta phải về gia tộc, không biết lần sau đi ra sẽ là lúc nào nữa.”
Tần Khanh Khanh bỗng nhiên cúi đầu nhỏ xuống, có chút than thở nói, khóe mắt lại đang nhìn lén phản ứng của Cố Trường Sinh.
Nhưng vẻ mặt của Cố Trường Sinh không hề thay đổi, chỉ gật đầu nói: “Biết rồi.”
“Hở?” Tần Khanh Khanh sửng sốt, chỉ như vậy thôi? Không có lời gì khác muốn nói à?
Ví dụ như giữ nàng lại? Tốt xấu gì hai người cũng cùng nhau trải qua “Nguy cơ sinh tử” trong thánh mộ Bắc Hoang mà.
Đây là có ý gì? Chẳng lẽ là không muốn nhìn thấy mình sao?
Tên gia hỏa này cảm thấy mình rất phiền sao? Trong lòng nàng lướt qua các suy nghĩ này.
Sau đó bỗng dưng có chút mất mát và phẫn nộ nho nhỏ.
Cái tên đầu gỗ này!
Tên tộc lão của Tần gia từ phía xa chạy tới nơi này, ánh mắt dò xét hai người Cố Trường Sinh và Tần Khanh Khanh mấy lần, mang theo nghi ngờ
Nam tử vô cùng tuấn tú, nữ tử thanh lệ tuyệt luân, giống như một đôi bích nhân, đúng là vô cùng xứng đôi.
Nhưng từ khi nào mà hai người trở nên thân cận như vậy?
Tần Khanh Khanh là Hư Không Thể, bên ngoài rất ít người biết, nhưng nàng cũng cực kỳ quan trọng với Tần gia, cho nên không thể sơ sẩy được.
“Tiểu thư, ngươi không sao chứ?” Lão nhân hỏi.
“Ta không sao.” Gương mặt Tần Khanh Khanh không chút thay đổi nói, lại lặp lại một câu: “Ta có thể có chuyện gì, ta không tức giận, dù sao có tức điên lên thì cũng không có người đau lòng, hừ...”
Dứt lời, nàng hung hăng trừng Cố Trường Sinh một cái.
Thân ảnh lập tức lóe lên, đã dung nhập vào hư không biến mất không thấy gì nữa.
Lão nhân vội vàng lên tiếng chào Cố Trường Sinh, sau đó lập tức đuổi theo.
“Thần Tử, hay là để lão tổ đến Tần gia cầu hôn nhé?” Tộc lão Cố gia ho một tiếng, lại gần hỏi.
Ông ta nhìn ra được, thái độ của Thần Nữ Tần gia đối với Thần Tử nhà mình có chút khác thường.
Nhưng nhìn Thần Tử nhà mình..... Thì một lời khó nói hết.
Cố Trường Sinh nhìn vị tộc lão này một chút, khẽ lắc đầu nói: “Việc này tộc lão không cần quan tâm, để nó thuận theo tự nhiên là tốt rồi.”
Hắn không phủ nhận bản thân có hảo cảm với Tần Khanh Khanh thanh lệ xuất trần, cổ linh tinh quái.
Nhưng nói chuyện cưới gả, vẫn là quá sớm.
Cho nên lúc này, giả bộ như không hiểu cái gì thì tốt hơn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất