Chương 67: Thế Lực Phía Sau Tộc Cổ Thần, Đạo Pháp Thái Cổ Tiên Đình Không Trọn Vẹn
Cổ quốc Xích Ly.
Hoàng đô.
Xích Viêm mặc long bào đầu đầy mồ hôi quỳ gối trước mặt Cổ Tháp Mộc trước mặt, run giọng nói, “Thiếu chủ, Trường Sinh Cố gia đến quá nhanh quá đột nhiên, tiền bối Cổ Trát Nhĩ mà ngài phái đi, cũng bị trấn áp.”
Theo tin tức từ tiền tuyến truyền về, Cổ Trát Nhĩ không chỉ bị trấn áp, còn bị gieo xuống nô ấn, phái đi đào mỏ.
Phải biết đó là một tên Cổ Thần ngũ tinh a!
Cho nên trong lòng Xích Viêm sinh ra sợ hãi, hối hận, lúc này hai chân đang nhũn ra.
Mũi tên đã lên cung không quay đầu được.
Hiện nay, cho dù ông ta đầu hàng, kết cục cuối cùng cũng vô cùng thê thảm.
Cổ Tháp Mộc còn thong dong bình tĩnh hơn Xích Viêm rất nhiều, thản nhiên nói, “Ngươi không cần lo lắng chuyện này, đã sớm nằm trong dự liệu của ta rồi, chỉ là không ngờ Cố gia sẽ đến nhanh như vậy thôi.”
“Nhưng Cố gia cũng thật sự cuồng vọng, dám xem thường tộc Cổ Thần ta, lại coi chuyện phục hưng đại tộc ta là chuyện để thế hệ trẻ tuổi bọn họ lịch luyện.” “Khinh thị chúng ta, bọn họ sẽ phải trả giá rất đắt vì chuyện này.”
“Nhưng như vậy cũng tốt, nếu chỉ là lịch luyện, Cố gia sẽ không phái tồn tại quá mạnh ra, như thế đã mất đi ý nghĩa lịch luyện.”
Khóe miệng Cổ Tháp Mộc nở nụ cười lạnh.
“Thì ra là như vậy?” Xích Viêm nghe vậy thở phào một cái, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Xem ra Cổ Tháp Mộc đã sớm có chuẩn bị, nếu không lần phản loạn này tuyệt đối sẽ kéo cổ quốc Xích Ly xuống vực sâu.
Tộc Hỏa Linh bọn họ cũng vì vậy mà diệt vong.
Chuyện mạo hiểm này, thật sự quá lớn.
Nhưng nếu thành công, hồi báo cũng vô cùng phong phú, thậm chí có thể tộc Hỏa Linh xâm nhập trở thành một cường tộc trong ba ngàn đạo vực!
“Kỳ bá, nếu Trường Sinh Cố gia có Thánh Nhân xuất thủ, như vậy chuyện sau đó, phải làm phiền ngài rồi.”
“Nhưng ta cũng tin tưởng, Trường Sinh Cố gia tự tin như vậy, chắc chắn không có khả năng để một vị Thánh Nhân ra tay với Xích Ly, nhưng để phòng vạn nhất, mong rằng ngài sẽ ở trong bóng tối phòng bị một chút.”
Sau đó, Cổ Tháp Mộc chắp tay nói về một phía hư không.
Nếu bọn họ có dũng khí trở về tổ địa, đương nhiên đã có chuẩn bị toàn diện.
Xích Viêm nghi hoặc nhìn hư không trước mặt, không khỏi sững sờ một chút.
Nhưng rất nhanh, một thân ảnh hư ảo mặc kim bào xuất hiện, là một trung niên nam tử dáng người cao lớn khôi ngô.
Nhưng trên cánh tay và trên mặt hắn ta lại có long ấn màu xanh dày đặc, trên đỉnh đầu mọc ra hai cái sừng rồng, phát ra đạo vận xưa cũ huyền diệu.
Khí tức trên người đã đạt tới Thánh Nhân cảnh!
Sau lưng hắn ta, mơ hồ hiển hiện mấy đạo thần liên quy tắc, quấy nhiễu hư không nơi đây, cho thấy tu vi cực mạnh.
“Đây là... Là một vị Thánh Nhân!”
Xích Viêm nuốt một ngụm nước bọt, trong lòng chấn động mãnh liệt, lập tức cuồng hỉ.
Thảo nào Cổ Tháp Mộc lại tự tin như vậy.
Thì ra thế lực sau lưng hắn ta đã điều động cường giả đến.
Nam tử trung niên tên là Kỳ bá này nghe vậy gật đầu, lạnh nhạt nói, “Nếu tộc Cổ Thần đã thần phục tộc ta, như vậy các ngươi không cần lo lắng chuyện này nữa.”
“Mặc dù Trường Sinh Cố gia mạnh, nhưng tại ba ngàn đạo vực này vẫn không đến lượt bọn họ một tay che trời.”
Vẻ mặt Cổ Tháp Mộc vui mừng nói, “Có câu nói này của Kỳ bá, ta có thể an tâm rồi.”
...
Mặc dù cảnh dương Cảnh Dương giống như mặt trời lặn, nhưng sơn hà vẫn hùng tráng như cũ.
Có thác nước trên không đổ xuống, có thần thụ kình thiên, có cổ điện đẹp đẽ chìm nổi giữa các dãy núi.
So với thắng cảnh bình thường, không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Dù sao cũng truyền thừa mấy chục vạn năm, không phải cổ quốc Xích Ly “nhà giàu mới nổi” có thể so sánh.
Thời gian trôi qua.
Trên tường thành, sắc trời dần tối xuống.
Hai thân ảnh đang phóng mắt nhìn ra xa.
Trong mắt Cố Trường Sinh mang theo dị sắc, lấy Bồ Đề Minh Kính Pháp quan sát khí vận đanh thay đổi của hoàng triều Cảnh Dương.
Không thể không nói, ngoại trừ long khí đã hết, phương diện khí vận của Cảnh Dương không hề kém hơn một phương đại giáo.
Đột nhiên.
“Oanh!”
Hướng đông nam hoàng đô Cảnh Dương bất chợt dâng lên hư ảnh hàng phục mãnh hổ, chiếm cứ nửa bầu trời, hiện ra bảo quang màu hồng, long hành hổ bộ.
Nơi đó, có tu sĩ tuổi trẻ đột phá.
“Hiện tượng hổ đằng vân, quả nhiên là thời vong quốc loạn thế sinh ra nhiều dị số.” Cố Trường Sinh nhẹ giọng lẩm bẩm.
Những cảnh tượng này, ngoại trừ hắn ra chỉ có đám tu sĩ có tu vi cực kì cao thâm, cảm ứng được khí tức của thiên địa mới có thể trông thấy.
“Cảnh Dương không khác gì những lời Thần Tử nói năm đó, long mạch đoạn tuyệt, quốc vận huy hoàng đã đi đến điểm cuối cùng.”
Sở Yêu Nguyệt đã thay một bộ quần áo khác.
Gương mặt tuyệt mỹ trang điểm nhẹ, lộ ra ý cười đắng chát, đứng sau lưng Cố Trường Sinh nói.
Cố Trường Sinh thu hồi ánh mắt, nghe vậy gật đầu nói, “Ta nhìn ra, dù sao so với mấy năm trước, tu vi của ngươi đã nói rõ tất cả.”
Năm đó là Tịch Địa cảnh cửu chuyển đỉnh phong.
Mà bây giờ lại là Tịch Địa cảnh thất chuyển, khí tức vẫn còn ở trạng thái bất ổn.
“Lúc ấy Thần Tử đã chỉ ra tất cả cho Yêu Nguyệt, đáng tiếc Yêu Nguyệt vụng về, chấp mê bất ngộ, nghĩ muốn vãn hồi cục diện Cảnh Dương diệt quốc thì có thể khôi phục long khí, bây giờ xem ra là ta đã nghĩ hão huyền....”
Nghe nói như thế, Sở Yêu Nguyệt không khỏi cười khổ nói.
Công pháp truyền thừa của hoàng triều Cảnh Dương, Hoàng Đạo Long Cực Kinh, mượn nhờ long khí tu luyện, tốc độ đúng là rất nhanh.
Thậm chí có thể khiến nàng ta đuổi kịp một số đệ tử đứng đầu của đại giáo.
Nhưng khi nào long khí hao hết, tu vi sẽ rút lui.
Điểm này, được thể hiện tốt nhất trên người lão Hoàng Chủ đã bế quan mấy ngàn năm.
“Long khí của Cảnh Dương được giam cầm mà đến, cũng không phải long mạch ở đây thiên sinh địa dưỡng, đương nhiên sẽ có một ngày khô kiệt. Có lẽ tiên tổ các ngươi đã sớm dự liệu việc này, từ thịnh mà suy, chính là tất nhiên.” Cố Trường Sinh lắc lắc nói, hắn cảm thấy, Cảnh Dương diệt hay không, thật ra cũng không quan trọng.
Hắn nói những lời này với Sở Yêu Nguyệt, là vì có nguyên nhân khác.
Bởi vì vừa rồi nhìn khí vận, hắn phát hiện khí vận trên người Sở Yêu Nguyệt đã có thay đổi rất lớn so với phía trước.
Hoàng đạo chi khí càng phát ra nồng đậm hơn.
Trên đỉnh đầu nàng ta, một cỗ khí tượng kinh khủng bay thẳng lên trời.
Trong đó mơ hồ có hình rồng hình hổ, hiển hóa ra thần hoa ngũ thải chói mắt, đâm vào mắt người đến không mở ra được.
Đây là Cửu Ngũ Đế hoàng Chí Tôn, được tôn sùng đến cực điểm, sinh ra đã có được uy lực hoàng đạo chấn nhiếp tứ phương!
Hơn nữa, từ bốn phương tám hướng còn có từng tia từng sợi khí vận dân sinh tụ đến.
Lúc vong quốc đứng ra, vai gánh tất cả, rất hiển nhiên, Sở Yêu Nguyệt đã được vô số dân chúng của Cảnh Dương tán thành.
Điểm này, Cố Trường Sinh có chút bất ngờ.
“Nguyên nhân không phải do Đế Hoàng Thể, mà là do hành động của nàng ta thu được dân tâm của hoàng triều Cảnh Dương, khí vận dân sinh biến thành, ngưng tụ Cửu Ngũ Đế Hoàng Chí Tôn chi thân.”
Cố Trường Sinh thầm nói dưới đáy lòng, ánh mắt nhìn về phía Sở Yêu Nguyệt càng khác, khiến nàng ta hơi nghi hoặc, trên người mình có chỗ nào kỳ lạ sao?
“Thần Tử... Sao... Sao ngài lại dùng ánh mắt như thế dò xét ta...”
Sở Yêu Nguyệt sững sờ, sau đó nhẹ giọng hỏi.
Nàng ta biết mình không thể lọt vào mắt Cố Trường Sinh được.
Như vậy tuyệt đối có nguyên nhân khác.
“Ta có một phương pháp có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cho dù long khí đoạn tuyệt, cũng có thể bảo đảm hoàng triều Cảnh Dương sẽ kéo dài mấy chục vạn năm thậm chí trên trăm vạn năm.”
Cố Trường Sinh đột nhiên mở miệng, từ tốn nói.
Đúng lúc trên tay hắn có một môn đạo pháp không trọn vẹn, Hoàng Triều Khí Vận Tạo Hóa Công, có thể xem tác dụng của nó trên người Sở Yêu Nguyệt.
Trời sinh Đế Hoàng Thể, cộng thêm bây giờ là Cửu Ngũ Chí Tôn chi thân, có lẽ thật sự sẽ cho hắn bất ngờ.
Không chừng có thể bồi dưỡng ra một vị... Nữ Đế hoàng triều vạn cổ?