Chương 1. Thiên Cơ Khả Trắc!
Thành Đại Hoang.
Trên một con phố phồn hoa.
Chẳng biết từ lúc nào.
Một tòa lầu các nhìn không hề thu hút bỗng nhiên xuất hiện.
Nhưng quan sát tỉ mỉ thì thấy, dường như bên trên lầu các ẩn chứa Thiên Đạo Chí Lý nào đó.
Trước cửa lầu các, một người thanh niên mặc áo xanh có gương mặt tuấn mỹ, vóc người cao ráo, đang giẫm trên một chiếc ghế, cố sức treo một tấm biến lên khung cửa.
"Thiên Cơ Lâu!"
"Khẩu khí thật là lớn!"
"Câu đối này có chút thú vị! Vế trên, Phê Âm Dương Đoạn Ngũ Hành, Khán Chưởng Trung Nhật Nguyệt. Vế dưới, Thông Cổ Kim Hiểu Âm Dương, Tàng Tụ Trung Càn Khôn. Hoành phi, Thiên Cơ Khả Trắc!"
"Chậc chậc! Người này bị ngu à, lời khoác lác như thế cũng dám nói ra khỏi miệng?"
"Thiên cơ khó lường, người nhìn trộm thiên cơ chắc chắn sẽ gặp tai họa bất ngờ, chẳng lẽ người thanh niên này không hiểu sao?"
. . .
Khi thấy được tấm biển, có không ít người qua đường hứng thú.
Đương nhiên, phần lớn người mang theo thái độ xem trò vui.
Thế giới Huyền Huyễn, thực lực vi tôn, không có nghĩa sẽ không có hứng thú đối với thiên cơ. Nhưng dù có là cường giả cấp Đế, cũng không dám can thiệp sự vận hành của thiên cơ, dù cho nhìn thấu cũng không dám nói ra.
Nhưng mà.
Cái cửa tiệm nhỏ này, lại trực tiếp treo biển hành nghề là Thiên Cơ Lâu!
Không khác việc đối nghịch với Thiên Đạo ở giới này!
Tiết lộ thiên cơ một hai lần, đoán chừng chủ nhân cửa tiệm sẽ không gánh nổi sự cắn trả của thiên cơ!
"Hôm nay Thiên Cơ Lâu khai trương, hoan nghênh các vị khách quan chiếu cố sinh ý của cửa hàng."
Treo bảng hiệu xong, Lý Vân nhảy xuống khỏi ghế, phủi phủi bụi trên quần áo, sau đó cười chắp tay với người qua đường.
Hắn chính là chủ nhân của Thiên Cơ Lâu.
Vốn không phải người của thế giới này, vừa mới tỉnh dậy đã thấy bản thân ở trong một thế giới xa lạ.
Cường giả dời non lấp biển, hủy thiên diệt địa, mạng của người yếu như cỏ rác, ăn bữa nay lo bữa mai.
May mà.
Sau khi xuyên việt, ngày đầu tiên đã thức tỉnh hệ thống.
Hệ thống Thiên Cơ!
Tên như ý nghĩa.
Cái hệ thống này có thể thôi diễn thiên cơ, bất kỳ kẻ nào trong thế giới này bước vào Thiên Cơ Lâu, quá khứ và tương lai của hắn đều sẽ bị điều tra rõ ràng.
Loại điều tra này không phải không có hạn chế.
Mỗi lần điều tra đều sẽ tiêu tốn một số điểm thiên cơ nhất định.
Thực lực đối phương quá mạnh mẽ, hoặc là tiềm lực càng cao, điểm thiên cơ cần thiết để điều tra đối phương càng nhiều.
Mà cách thu hoạch điểm thiên cơ cũng rất đơn giản.
Bất cứ vật gì có giá trị đều có thể đổi với hệ thống, bao gồm nhưng không giới hạn trong: Công pháp, thần thông, bí thuật, đan dược, thiên tài địa bảo. . .
Chỉ cần hệ thống cho rằng có giá trị, thì đều có thể dùng để đổi điểm thiên cơ.
Mà chủ nhân của Thiên Cơ Lâu là Lý Vân.
Sau khi có được điểm thiên cơ, có thể tuyển chọn dùng điểm để đổi tu vi, công pháp, đan dược,... Cũng có thể dùng để điều tra thiên cơ của người khác.
Đáng nhắc tới chính là, đan dược và công pháp đổi được từ hệ thống, chỉ mình hắn mới có thể sử dụng.
Bởi vậy, đã trực tiếp cắt đứt khả năng triển khai nghiệp vụ thứ hai của hắn.
"Trước khi thực lực đủ mạnh, sợ rằng không thể nào ra khỏi Thiên Cơ Lâu."
Lý Vân thầm nghĩ.
Tiết lộ thiên cơ, ắt gặp phải Thiên Đạo cắn trả.
Thế giới Cao Võ đều có cách nói này, chứ đừng nói đến thế giới Huyền Huyễn.
Chỉ có Thiên Cơ Lâu mới có thể che đậy sự cảm ứng từ Thiên Đạo, áp chế toàn bộ tu vi của người khác, để cho hắn ở trong trạng thái vô địch, việc rời khỏi Thiên Cơ Lâu chính là đang tìm chết!
"Bây giờ vạn sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu người có duyên."
Lý Vân quét mắt nhìn đám người trên đường.
Ở đây đều là một số người thường đứng xem náo nhiệt, chỉ có vài người là có tu vi, nhưng thực lực quá yếu, đoán chừng không cầm ra nổi vài thứ có giá trị.
Muốn nhổ lông dê, còn phải chờ khách hàng lớn.
Nhưng làm sao để khách hàng lớn tìm tới cửa, cũng là một chuyện khó giải quyết.
Lý Vân lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa. Người muốn đến tất nhiên sẽ đến, còn người không muốn đến, bằng vào thực lực của hắn, căn bản không thể kéo vào Thiên Cơ Lâu.
Chẳng bằng yên tâm chờ đợi thì hơn.
Trở lại trong lầu.
Lý Vân pha một ấm trà nóng, sau đó thản nhiên nằm trên ghế dài, cầm một quyển sách lên xem.
Trong khi Lý Vân đang đọc sách.
Bên ngoài Thiên Cơ Lâu.
Một thiếu nữ mặc váy màu trắng, khí chất trong trẻo lạnh lùng, mang theo một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa, tựa như một đóa Tuyết Liên trên Thiên Sơn đang đón gió nở rộ.
Ở ba trượng xung quanh nàng, không người nào dám can đảm bước vào.
Thiếu nữ đầy hứng thú nhìn về phía ba chữ Thiên Cơ Lâu, trong mắt lộ ra ánh sáng kỳ dị.
"Thiên Cơ Khả Trắc?"
"Ngay cả sư phụ ta cũng không làm đến một bước này! Ta muốn xem thử, là cao nhân phương nào lại dám nói ra lời ngông cuồng như thế!"
Thiếu nữ thầm nói một câu.
Sau đó cất bước tiến về phía Thiên Cơ Lâu.
Vừa mới đi vào trong lâu.
Thấy cảnh tượng bên trong, ngay lập tức thiếu nữ phát hiện ra một tia không đúng.
Bên trong Thiên Cơ Lâu cổ kính, đơn giản tao nhã, mỗi một thứ đều rất bình thường, nhưng đặt vào cùng một chỗ lại để lộ ra một luồng vận vị không rõ.
Có một loại cảm giác đại đạo tự nhiên chảy xuôi.
"Có gì đó quái lạ!"
Trong lòng thiếu nữ tự nhủ một câu.
Nhưng cụ thể cổ quái ở nơi nào, nàng lại không nói nên lời.
"Liễu cô nương!"
Trong lúc thiếu nữ đang sững sờ, từ bên cạnh truyền đến một giọng nói trong trẻo.
Chỉ thấy Lý Vân trong bộ quần áo màu xanh, mang theo nụ cười ngồi dậy khỏi ghế dài, đưa tay gọi:
"Cô nương từ xa ức vạn dặm đi tới thành Đại Hoang, dọc đường gian nguy trùng điệp, không ngại uống một chén trà nóng trước nhé?"
-----