Chương 14. Ta Phải Đi Bái Kiến Tiền Bối
Mấy nghìn năm tích tụ.
Mai kia hóa thành dòng nước.
Mình chỉ báo thù cho đồ nhi thôi mà.
Ai mà ngờ lại xông vào một nơi đầy hiểm nguy như thế này đây.
Dương Khâu không có chút hoài nghi nào đối với thực lực của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, nhưng hắn vô cùng lo lắng về tin tức đang nắm trong tay kia.
Thật sự là do danh tiếng của Thiên Cơ Lâu quá nhỏ.
Chưa nghe qua bao giờ.
Có chuyện tốt thế này còn có thể đến lượt hắn sao?
"Lần này cũng coi như là hao tài tiêu tai mua một bài học vậy."
Dương Khâu tự mình an ủi trong lòng như thế.
Lần sau, đồ nhi nào chết, mình tuyệt đối không quản nữa, quản một lần đã táng gia bại sản, thêm một lần nữa chắc phải bù luôn cái mạng già này vào mất.
Hắn lấy Ngọc Giản ra, nhìn lần nữa.
"Haizz."
Dương Khâu thở dài rũ rượi.
Dùng toàn bộ gia sản để đổi lấy đổi lấy một thứ đến tính chân thực còn không biết.
"Bách Đoạn Sơn Mạch. . ."
Sắc mặt của Dương Khâu khẽ động, dường như mình từng nghe nói qua nơi này.
Hình như cách nơi đây không quá bốn năm trăm vạn dặm đường, cũng không tính là quá xa. Được dịp đi xem thử, đối với sức mạnh cấp Thánh Chủ của hắn mà nói có thể vừa đi vừa về trong vòng nửa ngày, không tốn bao nhiêu thời gian.
Nếu thật thì còn gì bằng, nếu là giả thì. . .
Cho dù là giả, bản thân cũng không làm gì được Thiên Cơ Lâu.
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu quá mạnh, dồn toàn bộ Cửu U Ma Tông thành một khối cũng chẳng phải đối thủ của người ta.
Mặt Dương Khâu đầy vẻ u sầu, ngước nhìn về hướng Bách Đoạn Sơn Mạch.
Tốn nhiều tiền như thế này mà không đi Bách Đoạn Sơn Mạch một phen, trong lòng luôn không thoải mái.
Dù cho mình bị lừa.
Cũng phải tận mắt xem.
Trong đầu luôn phải có một manh mối.
Sau khi quyết định, Dương Khâu không dừng lại nữa mà nhấc chân bước ra, bóng dáng biến mất giữa thành Đại Hoang trong nháy mắt, lúc xuất hiện đã ở cách đó vạn dặm.
. . .
"Thành chủ. . . Hình như vị Ma Đạo cự phách đó rời đi rồi. . ."
Một ngõ hẻm vắng vẻ ở thành Đại Hoang có hai bóng người hiện ra, bọn họ dõi theo hướng Dương Khâu rời đi rồi lại nhìn sang Thiên Cơ Lâu cách đó không xa.
"Thành Chủ nhìn thấy rồi!"
Thành chủ thành Đại Hoang hưng phấn không thôi.
Một mối nguy diệt thành cứ như thế được trừ khử làm hắn có cảm giác như mộng ảo, cả người giống như đang trong mơ, quá không chân thật.
"Thiên Cơ Lâu đó, tồn tại từ hồi nào nhỉ?"
Thân hình tròn trịa của Thành chủ thành Đại Hoang run nhè nhẹ, trong ánh mắt lộ ra vẻ quái lạ.
"Thuộc hạ không biết."
Bên cạnh.
Một tên hộ vệ cung kính trả lời.
"Hửm. . .?"
Thành chủ thành Đại Hoang quay đầu, liếc nhìn tên hộ vệ, lập tức khoát tay áo nói: "Ngươi không biết cũng là bình thường, đến cả nhân vật Thánh chủ cũng phải cư xử dè dặt với người đó thì làm sao chúng ta có thể tìm hiểu rõ ràng?"
Vừa rồi.
Lúc Dương Khâu bước ra với dáng vẻ kính cẩn, hai người thu hết vào đáy mắt.
Từ đó có thể biết rằng.
Trong Thiên Cơ Lâu, chắc chắn có một nhân vật phải nói là kinh khủng, ít nhất là mạnh gấp vài lần so với lão quái vật cấp Thánh Chủ, nếu không thì sao có thể khiến người ta cung kính như vậy?
"Không ngờ thành Đại Hoang này của ta cũng sẽ có ngày hôm nay!
Thành chủ thành Đại Hoang chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, trong miệng thì thào.
Thành Đại Hoang của bọn họ thật sự quá yếu ớt, cũng chỉ là giọt nước trong biển cả ở trong Tu Luyện Giới, chẳng có chỗ dựa vững chắc phía sau, huống hồ lại gặp được nhân vật cấp Thánh Chủ.
Dù cho gặp được đệ tử nội môn hoặc một đệ tử hạch tâm nào đó của Thánh Địa, đều phải cúng bái như tổ tông.
"Nếu thành Đại Hoang ta có thể ôm được bắp đùi của vị tiền bối Thiên Cơ Lâu kia. . ."
Thành chủ Đại Hoang nghĩ đến chỗ mấu chốt.
Cả người béo núc kích động đến run lên.
Đó chính là tồn tại mà nhân vật cấp Thánh Chủ đều phải cung kính!
Có một nhân vật như thế chống đỡ, thì thành Đại Hoang bọn họ không phải sẽ cất cánh sao?
Ít nhất về sau sẽ không cần phải nhìn sắc mặt của đám Thánh Địa đó nữa.
"Ta phải đi bái kiến tiền bối!"
Nói rồi.
Thành chủ thành Đại Hoang liền đi về hướng Thiên Cơ Lâu.
"Thành chủ!"
Tên hộ vệ vừa nói chuyện khi nãy đuổi theo, vội vã nói: "Tiền bối trong Thiên Cơ Lâu nhất định là một vị cao nhân, bây giờ chúng ta đi tay không qua đó có phải là không hợp… lễ nghi không?"
"Ừm?"
Thành chủ thành Đại Hoang lập tức dừng bước, chán nản vỗ vỗ trán, nghĩ mà sợ bảo: "May mà ngươi nhắc nhở! Nếu không bổn Thành chủ đã phạm sai lầm lớn rồi!"
Tuy rằng thành Đại Hoang nhỏ, nhưng ngũ tạng đầy đủ.
Trong đó.
Trừ một hệ Thành chủ hắn ra còn có hai đại gia tộc khác nữa, mỗi gia tộc đều nhìn chằm chằm vào vị trí Thành chủ, chỉ vì chuyện nhỏ mà mình đắc tội với cao nhân Thiên Cơ Lâu.
Ngộ nhỡ vị cao nhân đó không vui, lột mất vị trí Thành chủ của mình thì làm thế nào đây?
Đến cục diện đó.
E rằng Tộc trưởng của hai đại gia tộc kia nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh.
"Chờ bổn Thành chủ đi chuẩn bị trọng lễ, ngươi mang trọng lễ đi tới rồi giúp ta dâng lên bái thiếp, sẵn đó thăm dò ý tứ của tiền bối. Nếu như ngài đồng ý thì. . ."
Thành chủ thành Đại Hoang trầm ngâm một lúc rồi nói tiếp: "Ta nguyện ra chức vị Khách Khanh, không cần tiền bối làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần tiền bối có thể ra tay giúp đỡ lúc thành Đại Hoang gặp phải tai họa là được!
Trong lòng Thành chủ thành Đại Hoang rất rõ ràng.
Người có thể khiến nhân vật cấp Thánh Chủ phải kính nể, nhất định là tồn tại cao không thể chạm với.
Muốn mời chào người ta, gần như là đang nằm mơ.
Biện pháp tốt nhất là cầu chút nhân tình.
Chỉ cần có chút tình hương hỏa, kẻ nào muốn đụng chạm đến thành Đại Hoang cũng phải cân nhắc.
"Thuộc hạ sẽ đi chuẩn bị ngay!"
Hộ vệ cung kính trả lời.
"Ừ, đi đi."
Thành chủ thành Đại Hoang gật đầu đáp.
-----