Chương 18. Con Đường Sắp Tới Đã Tính Cả Rồi
"Giàu rồi!"
Dương Khâu hít một hơi thật sâu cố gắng lấy lại tâm trạng đang kích động của mình.
Đầu tiên là nhặt được không ít vật liệu từ trong trận pháp.
Bây giờ lại gặp được một tiểu động thiên và thu được vô số linh thảo.
Cả hai vào chung một chỗ, không chỉ làm tổn thất trước đây của hắn được hồi vốn toàn bộ mà ngược lại còn kiếm không ít lời nữa.
Quan trọng hơn là theo lời Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, bên trong động thiên còn cất giấu phương pháp Thành Thánh, đây quả thực là Vương Tạc.
Cả ba cộng lại, gia tài của hắn đã phất lên gấp mấy lần rồi!
"Đợi lão phu thành Thánh, ít nhiều gì cũng phải luyện chế một Thánh Khí!"
Dương Khâu thầm trù tính trong lòng.
Thánh Nhân là tồn tại như thế nào chứ?
Giậm chân một cái, phạm vi ngàn vạn dặm đều phải chấn động một trận. Vậy loại tồn tại đó tương đương là một nội tình của Tông môn, há có thể tiếp tục sử dụng binh khí cấp Thánh Chủ?
Nhưng mà, mấu chốt là vật liệu luyện chế binh khí cấp Thánh Chủ đều cực kỳ quý giá, huống hồ là vật liệu luyện chế Thánh Khí.
"Cộng đám linh thảo này lại nói không chừng có thể mua được tung tích của Thần Kim ở Thiên Cơ Lâu."
Nếu như không có đường tắt nhanh gọn thì cũng đành chịu.
Bỏ ra bảy tám trăm năm kiểu gì cũng có thể góp đủ vật liệu luyện chế binh khí, nhưng đã biết được cách thuận tiện hơn, Dương Khâu liền không muốn bỏ thời gian công sức mà rề rà tìm kiếm nữa.
Bước một bước đã đến, chẳng phải tuyệt hơn sao?
Cho tới giờ phút này.
Dương Khâu còn không biết chính mình đã trở thành khách hàng quen thuộc đáng tin của Thiên Cơ Lâu.
"Việc cấp bách vẫn là loại bỏ tâm ma trước rồi tính sau."
Dương Khâu nhìn lướt qua đám linh dược ở xung quanh, không có lựa chọn hái.
Linh dược không giống với những thứ khác.
Thứ này rất yếu đuối, cách hái không đúng, nhẹ thì làm giảm dược tính, nặng thì hóa thành hư vô, chỉ có thể chậm rãi từng bước từng bước.
Bên trong tiểu động thiên có vô số linh dược, hái từng gốc một thì không biết phải đến ngày tháng năm nào nữa.
Hơn nữa, linh dược được hái xuống sau đó còn phải bảo quản thích hợp.
Nếu bảo quản không tốt, sau một khoảng thời gian ngắn, linh dược vẫn sẽ giảm linh tính.
Thay vì phí sức mà không có kết quả tốt, còn không bằng để đám linh dược này sinh trưởng ở đây.
Dù sao nơi này chỉ có một mình hắn biết.
Ừm. . .
Còn phải tính đến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Dựa vào sức mạnh của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu, Dương Khâu đoán hạng cao nhân này sẽ không nhàn rỗi không việc gì mà tới đây đoạt cơ duyên với hắn. Nếu thật sự muốn cướp đoạt thì không nói cho mình biết chẳng phải dễ dàng hơn ư?
Nghĩ tới đây, Dương Khâu không còn lo lắng nữa. Hắn cúi người xuống và thận trọng đào Linh thảo Thiên Thanh Không, sau đó dạt bớt vài thứ nhỏ nhặt.
Còn lại hơn phân nửa được niêm phong trong một cái hộp ngọc.
Hắn lại đặt lên vài cấm chế bên ngoài hộp ngọc , lúc này mới thu vào.
Linh dược trăm vạn năm tuổi, dược tính cường đại, hắn dùng cũng chẳng được bao nhiêu, số còn lại mang ra ngoài bán qua tay người khác sẽ lại được một khoản lớn nữa.
Tài nguyên nhiều rồi.
Đợi khi có thời gian, nói không chừng còn có thể mua được một vài thông tin liên quan tới cơ duyên Thánh Nhân Vương ở Thiên Cơ Lâu.
Tuy là vẫn không thành Thánh, nhưng Dương Khâu đã dự tính xong xuôi đường đi sau này của bản thân.
Sau một hồi, Dương Khâu khoanh chân trên mặt đất rồi điều chỉnh tinh khí thần của mình đến đỉnh điểm, sau đó nuốt Linh thảo Thiên Thanh Không vào trong bụng. Linh thảo vừa vào miệng liền hóa thành một dòng nước ấm trong nháy mắt.
Dọc theo kinh mạch trong cơ thể, lội ngược lên trên rồi xông vào não hải.
"Vù!"
Bỗng nhiên, tâm trí Dương Khâu chấn động, khí thế trên người liền biến đổi.
Ngay lúc này.
Quanh người hắn có đại đạo khí tức chảy xuôi hệt như cùng tự nhiên đất trời dung hợp thành một thể. Bên cạnh vang lên đại đạo thiên âm, từng đóa Ma hoa màu đen bỗng nở rộ.
Tâm ma mà thường ngày làm hắn vô cùng khổ não cũng không còn xuất hiện nữa.
Chuyện đánh lén sư huynh trước đây hắn vẫn luôn canh cánh trong lòng, nhưng lúc này lại hoàn toàn buông bỏ. Chuyện xưa đã theo gió mà đi, tất cả đều phiêu tán.
Hắn ngộ đạo rồi!
. . .
Trong lúc Dương Khâu chìm đắm trong tu luyện.
Một ngày trôi qua.
Sáng sớm.
Mặt trời vừa mới lên.
Bên ngoài Thiên Cơ Lâu.
Một đám người đã tới.
Người dẫn đầu mặc áo giáp với vẻ ngoài sắc bén lóe lên, có linh khí lưu chuyển, nhìn là biết không phải phàm phẩm.
Người này tên Hàn Phong, chính là Thống lĩnh thị vệ, là thuộc hạ dưới trướng Thành chủ thành Đại Hoang, nhiệm vụ thường ngày chính là trấn thủ thành Đại Hoang, giữ gìn trị an.
Nhưng ngày hôm nay.
Hắn tới Thiên Cơ Lâu còn mang theo một sứ mệnh khác.
Đó chính là cầu kiến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu!
Hàn Phong sửa sang lại quần áo, sau đó đảm bảo không có chỗ thất lễ mới tiến lên mấy bước, đến trước cửa Thiên Cơ Lâu, cung kính hô:
"Hàn Phong của thành Đại Hoang, cầu kiến tiền bối!"
"Hàn Phong?"
Bên trong Thiên Cơ Lâu, trên mặt Lý Vân lộ vẻ nghi hoặc, hình như mình chưa từng nghe qua cái tên này.
Chẳng lẽ, trời vừa sáng đã có khách tới cửa?
Đây là chuyện tốt!
Tinh thần Lý Vân xao động, hắng giọng một cái rồi mời:
"Mời Hàn đạo hữu vào."
"Tạ tiền bối!"
Nghe thấy giọng nói bên trong Thiên Cơ Lâu, trong lòng Hàn Phong kích động không thôi. Xem ra vị tiền bối này cũng không khó ở, so với hắn tưởng tượng thì ôn hòa hơn rất nhiều.
Hàn Phong bước vào Thiên Cơ Lâu, liền nhìn thấy Lý Vân trong bộ quần áo màu xanh ở phía đối diện
Hắn chắp tay, khom mình hành lễ:
"Vãn bối Hàn Phong, hôm nay phụng mệnh của Thành chủ thành Đại Hoang đến đây bái kiến tiền bối, chính là để tạ ơn tiền bối hôm qua đã ra tay cứu vớt thành Đại Hoang."
Nói xong, trong tay Hàn Phong xuất hiện một chiếc hộp bằng ngọc, dâng hai tay rồi tiến tới trước, đưa đến trước mặt Lý Vân, kính cẩn nói:
"Còn đây là một phần tâm ý của thành chủ, kính xin tiền bối nhận lấy."
-----