Chương 32. Đây Là… Trận Pháp Thánh Cấp
"Thành chủ, mời vào."
Lý Vân đưa tay mời.
Thành chủ thành Đại Hoang này đã liên lạc với hắn từ rất lâu rồi.
Vẫn chưa gặp mặt đã tặng một món pháp bảo cấp Thiên Tượng, vung tay có thể nói là vô cùng xa xỉ, nếu hôm nay chào hàng được một vài thứ thì nói không chừng sẽ kiếm được khoản lớn!
"Không dám, không dám!"
Thành chủ thành Đại Hoang liên tục lắc đầu, khom người nói:
"Tiền bối, xin mời."
"Ha!"
Lý Vân cười nhẹ một tiếng, không nói gì liền quay người trở vào Thiên Cơ Lâu.
Thành chủ thành Đại Hoang theo sát phía sau.
Cả hai bước vào sảnh.
Liễu Thành Tuyết đã rót xong hai tách trà và bưng đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này.
Trong lòng Thành chủ thành Đại Hoang chợt rùng mình.
Quả nhiên Hàn Phong không gạt mình, đường đường là đệ tử hạch tâm của Đại La Kiếm Tông mà lại làm một tỳ nữ ở đây, hơn nữa trước đó Chưởng giáo Đại La đã từng đến đây một chuyến.
Chẳng có chút dị nghị nào với chuyện này cả.
Chuyện này thể hiện ra điều gì?
Có nghĩa là Chưởng giáo Đại La cũng ngầm thừa nhận vấn đề này!
"Tiền bối, mời dùng trà."
Liễu Thành Tuyết đến trước mặt Lý Vân, kính cẩn mời trà.
"Đa tạ."
Lý Vân nhận lấy trà rồi nói một lời cảm ơn.
Mặc dù Liễu Thành Tuyết sống tạm thời ở đây, nhưng hắn chưa bao giờ coi nàng như một tỳ nữ, vả lại Thiên Cơ Lâu cũng không cần đến tỳ nữ. Tất cả mọi thứ có thể hoàn thành chỉ bằng suy nghĩ của hắn.
Trong Thiên Cơ Lâu, hắn sẽ giống như Thần sáng thế, chỉ cần là việc hắn muốn làm thì hoàn toàn không có kẻ địch nổi.
"Tiền bối quá khách sáo."
Trong lòng Liễu Thành Tuyết loạn xạ cả lên, không có mấy người có thể khiến tiền bối mở miệng cảm ơn, từ lúc quen biết tiền bối đến nay hình như nàng là người đầu tiên.
Tiếp sau đó, Liễu Thành Tuyết đi sang bên Thành chủ thành Đại Hoang.
Nàng chưa đến gần thì Thành chủ thành Đại Hoang đã vội vàng đứng lên, lúng túng nói:
"Tiên tử không cần phải như vậy, tự ta làm là được."
Lâu chủ Thiên Cơ Lâu có thể xem nhẹ Liễu Thành Tuyết, nhưng hắn lại không dám. Suy cho cùng, đối phương chính là đệ tử hạch tâm của Đại La Kiếm Tông, thân phận vô cùng cao quý.
Có Chưởng giáo Đại La chống lưng đằng sau, mạnh hơn rất nhiều so với Thành chủ nhỏ bé như hắn.
Liễu Thành Tuyết mỉm cười, không để ý tới, sau khi đặt chén trà xuống liền xoay người rời đi.
Sau khi Liễu Thành Tuyết đi khỏi.
Lý Vân mở bảng thông tin của Thành chủ thành Đại Hoang, liếc mắt quét một lượt rồi chợt hiểu được đối phương đang suy nghĩ gì. Trong lòng thở dài, nhẹ giọng nói:
"Mục đích của Thành chủ thành Đại Hoang, Lý mỗ đã biết. Nếu Thành chủ muốn Thiên Cơ Lâu che chở thành Đại Hoang thì e rằng phải làm ngài thất vọng rồi."
"Hả?"
Nghe thế, Thành chủ thành Đại Hoang kinh ngạc sững sờ, sắc mặt tái nhợt, tay đang bưng chén trà bất giác trở nên run rẩy làm đổ rất nhiều nước trà.
Mình còn chưa mở lời, làm sao tiền bối biết được rồi?
"Chuyện này..."
Thành chủ thành Đại Hoang nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, yếu ớt hỏi:
"Chắc là tiền bối coi thường thành Đại Hoang sao khỉ ho cò gáy này?"
"Cũng không phải!"
Lý Vân lắc đầu.
Thành Đại Hoang chính là nơi hắn yên thân gửi phận sống qua ngày.
Thành thật mà nói, hắn cũng rất muốn đồng ý yêu cầu bảo vệ thành Đại Hoang, bởi vì hắn cũng không muốn một ngày nào đó trong tương lai, thành Đại Hoang bị người khác phá hủy.
Nhưng mà thực lực hiện tại của hắn không đủ, Thiên Cơ Lâu chỉ bảo vệ một mình hắn, căn bản không làm được chuyện này. Thay vì chờ đợi Thành chủ thành Đại Hoang mở lời, tốt hơn là nên từ chối đối phương trước.
Tránh đến lúc thành Đại Hoang bị hủy diệt trong phút chốc, bản thân hữu tâm vô lực.
"Tại sao vậy?"
Thành chủ thành Đại Hoang đứng lên, đầy kích động lên tiếng:
"Không giấu gì tiền bối, lần này đến đây ta đã chuẩn bị trọng lễ, chính là bảo vật gia truyền, chỉ để tự tay gửi đến tiền bối..."
"Chỉ cần tiền bối..."
"Trường Sinh Vạn Niên Mộc?"
Lý Vân cắt ngang.
"Sao...?"
Thành chủ thành Đại Hoang đang thao thao bất tuyệt giống như bị bóp cổ, nước da đỏ lên, không biết nên nói gì nữa.
Bản thân muốn nói gì hoặc muốn làm cái gì.
Vị tiền bối trước mặt đều đoán được trước một bước và nói ra một cách chính xác không sơ sót.
Là cái quái gì thế?
Đã sống mấy trăm năm.
Nói thật thì đây là lần đầu tiên Thành chủ thành Đại Hoang gặp phải chuyện như thế này.
"Tiền bối, Trường Sinh Vạn Niên Mộc chính là..."
"Lý mỗ được biết đây là nguyên liệu luyện chế Thánh khí đúng không?"
Lý Vân cười nhẹ hỏi.
Hắn vừa kiểm tra qua hệ thống.
Giá trị của Trường Sinh Vạn Niên Mộc không hề thấp, tổng cộng có 9.800 điểm thiên cơ, đắt hơn cả binh khí cấp Thánh Chủ, có thể thấy rõ giá trị của nó.
"Cái này..."
"Xem ra... chỉ là mong muốn đơn phương của tại hạ."
Trái tim Thành chủ thành Đại Hoang như tro nguội.
Vật liệu cấp Thánh quả thực rất hiếm thấy, sẽ có rất nhiều Thánh Nhân bị đánh động. Nhưng tình hình trước mắt, rõ ràng không cách nào khiến Lâu chủ Thiên Cơ Lâu động lòng.
Bản thân hắn đã đánh giá quá cao vật liệu cấp Thánh và đánh giá Lâu chủ Thiên Cơ Lâu quá thấp.
Ngay lúc Thành chủ thành Đại Hoang cười trừ muốn xin từ biệt.
Lý Vân lại lên tiếng.
"Thành chủ có thể đã hiểu lầm, Lý mỗ chỉ nói rằng sẽ không bảo vệ thành Đại Hoang, nhưng không nói rằng sẽ không thực hiện giao dịch. Hiện tại trong tay ta đang có một món đồ cần bán.
Không biết Thành chủ thành Đại Hoang có muốn mua không? "
"Hả?"
Nghe thấy những lời này, Thành chủ thành Đại đã tiến được vài bước chân ngay lập tức rút lại, trong mắt hắn rộ lên vẻ vui mừng.
"Xin hỏi Tiền bối, là thứ gì vậy?"
"Chỉ là một tòa đại trận mà thôi."
Lý Vân cười nhẹ một tiếng, giơ bàn tay lên, một tia sáng yếu ớt lóe lên. Trên lòng bàn tay có một mảnh vải, trên đó đặc kín những ký hiệu chằng chịt và đủ thứ kiểu đường nét.
Ngay khi xuất hiện, liền bị Lý Vân ném về phía Thành chủ thành Đại Hoang.
Thành chủ thành Đại Hoang đưa tay đón lấy tấm vải rồi quan sát cẩn thận, trên trán liền toát một cơn mồ hôi lạnh, hắn đột nhiên ngẩng đầu, mở miệng đầy khó khăn hỏi:
"Tiền bối, đây là… Trận pháp cấp Thánh ư?"
-----