Chương 83. Lời Của Đạo Hữu Sai Rồi!
“Tiền bối, ngươi nghe nói chưa?”
Trong Thiên Cơ Lâu.
Bắc Thần Hằng đi tới đi lui, căn bản không có cách nào bình tĩnh lại được.
Một bảng xếp hạng thiên kiêu đã mang tới sóng to gió lớn trong toàn bộ Tu Luyện Giới, mà người ra tay đằng sau lại đang bình thản ngồi trên ghế, khoan thai uống trà.
“Ta nghe nói cái gì?”
Lý Vân nhấp một ngụm nước trà.
“Ngọc Hành Thánh Tử muốn đánh một trận với Diệp Trần!”
Bắc Thần Hằng nghiêm trọng nói.
Chuyện này liên quan đến danh dự của Thiên Cơ Lâu, mà vị tiền bối trước mặt này lại hoàn toàn không lo lắng chút nào!
Đến lúc này rồi mà không thôi diễn Thiên Cơ xem kết quả trận đấu một chút sao?
“Ngươi muốn đi xem?”
Lý Vân nhướng mày, liếc mắt nhìn Bắc Thần Hằng.
“Ta đúng là muốn đi xem.” Bắc Thần Hằng cười khổ một tiếng, lại nói:
“Nhưng thực lực ta không cho phép.”
Uy danh của Diệp Trần và Ngọc Hành Thánh Tử đều không nhỏ, hai người bọn họ đánh một trận, đại diện cho thế lực sau lưng mình, nghe nói không ít Chưởng giáo, Trưởng lão đều tới tham gia náo nhiệt.
Nếu như hắn cũng đi, nói không chừng chân trước vừa rời khỏi phạm vi thế lực Thiên Dận Hoàng Triều, chân sau đã bị đánh trở về nguyên hình rồi.
Khi đó sẽ xuất hiện tình huống gì, khó mà nói được.
Một người có tu vi thấp kém như Thiên Dận Thần Hoàng, đoán chừng là ai cũng muốn đạp một cước, đụng phải đối thủ một mất một còn, nhất định là chết trong một nhịp.
“Yên tâm.”
Lý Vân đặt tách trà xuống, chậm rãi nói:
“Trận chiến này sẽ không xảy ra bất ngờ gì!”
Trừ khi Diệp Trần đi mua rau cải xôi, muốn đánh trận giả.
Nhưng khả năng này không lớn.
Thân phận của Diệp Trần là gì?
Truyền nhân Đế Tộc!
Dù hắn muốn nhường, thì Đế Tộc sau lưng cũng không ném nổi mặt mũi, một trận chiến này mở ra, bọn họ đương nhiên sẽ toàn lực ứng phó, hoàn toàn không lưu thủ.
“Tiền bối, tiền bối chắc chắn như vậy?”
Bắc Thần Hằng nghi ngờ.
Thủ đoạn thôi diễn Thiên Cơ này của tiền bối quá huyền ảo rồi, chỉ ngồi ở đây uống nước thôi đã có thể xem xong hết Thiên Cơ?
Hình như có chút không giống với những người khác khi thôi diễn Thiên Cơ thì phải?
Những người khác khi thôi diễn Thiên Cơ, thiếu đồ vật thì cũng thôi đi, còn toàn nói một nửa, giữ lại một nửa, không dám tiết lộ nhiều, sợ bị Thiên Đạo cắn trả mà chết.
Sao đến chỗ tiền bối thì lại không có tai họa ngầm này nữa?
“Nếu không thì sao?”
Lý Vân liếc nhìn Bắc Thần Hằng, tức giận nói:
“Thủ đoạn thôi diễn Thiên Cơ của ta còn chưa đến mức người khác có thể học được.”
“Ah...”
Sắc mặt Bắc Thần Hằng ngây ra, tâm tư của mình dường như lại bị nhìn thấu rồi.
Lý Vân lắc đầu, không để ý đến Bắc Thần Hằng nữa. Ánh mắt hắn lại đặt trên bảng hệ thống trước mặt.
Bảng xếp hạng thiên kiêu đã cho ra rồi.
Tiếp theo thì sao?
Có nên làm một bảng binh khí nữa không?
Sau này hai vị Đại Đế quyết chiến, mở miệng liền nói một câu:
“Đao trong tay ta chính là thứ được xếp hạng thứ ba trong bảng xếp hạng binh khí của Thiên Cơ Lâu, Tiểu Lý... Đế Binh!”
Ừm... nghĩ nghĩ, rất có cảm giác đó.
“Có điều, dường như bảng tuyệt sắc cũng được.”
Lý Vân rơi vào trầm ngâm.
Bảng danh sách này truyền ra ngoài, nói không chừng tà tu sẽ mừng như điên!
Về sau tìm lò luyện cũng không cần phải chạy khắp nơi nữa, cứ căn cứ vào danh sách này đi tìm từng cái một là được.
“Hay là trước cứ xem thử tiếng vang của bảng thiên kiêu thế nào đã, nếu như tiếng vang không tệ, đến lúc đó lại quyết định nên truyền ra bảng danh sách nào tiếp.”
Lý Vân do dự hồi lâu, cuối cùng thầm kết luận trong lòng.
Về sau ba chữ “Thiên Cơ Lâu”, hắn muốn nó trở thành một loại quyền uy ở thế giới này, thậm chí là ở chư thiên vạn giới. Tất nhiên, chính là loại mà truyền bảng danh sách ra sẽ không có ai nghi ngờ gì cả.
Bây giờ truyền ra quá nhiều cùng một lúc, có lẽ rất nhiều người căn bản sẽ không tin tưởng.
Đối với bảng xếp hạng thiên kiêu, cũng không phải là tin tốt.
...
Lúc Lý Vân đưa ra quyết định.
Ở bên ngoài trăm triệu dặm.
Thương Lan Châu.
Phía trước Diệp thị Đế Tộc.
Một tòa thần phong sừng sững, nguy nga tráng lệ, cao tới mấy ngàn trượng đứng đó.
Ngọn sơn phong này vốn không chỉ cao có như thế, nhưng trước đây bị người ta dùng Đại Thần Thông chém ngang hông.
Một tòa bình đài Bạch Ngọc được xây dựng, diện tích ước chừng khoảng vạn trượng.
Được đặc biệt chuẩn bị cho trận đánh giữa Diệp Trần và Ngọc Hành Thánh Tử.
Lúc này, Diệp Trần đã tới nơi. Hắn ngồi xếp bằng ở giữa sân, mái tóc dài như thác nước rũ xuống, quanh thân tỏa ra ánh sáng, giống như một vầng thái dương nở rộ, tản mát ra khí tức chí cường.
Chói lòa đến mức khiến người ta không mở mắt ra được!
Hắn giống như một vị Đại Đế trẻ tuổi vậy, bễ nghễ trên trời dưới đất, chỉ vẻn vẹn có huyết khí màu vàng kim tự nhiên phóng ra đã tạo thành dị tượng đến mức này.
Sau lưng hắn, một cây thương màu máu sừng sững đứng đó, lưỡi thương hướng lên trời, lẫm liệt rực rỡ, huyết khí lượn lờ, ẩn chứa uy năng mạnh mẽ. Mặc dù nó đứng yên không hề động đậy, nhưng khí tức sắc bén kia cũng đủ để khiến người nhìn thấy phải rùng mình.
Cây thương này ít nhất cũng phải là binh khí cấp Thiên Biến!
Cũng không phải là Diệp thị Đế Tộc không thể cho ra binh khí tốt hơn, mà là không thể lấy ra. Nếu để cho Diệp Trần mang một kiện Thánh Binh ra, vậy trận đấu này cũng mất đi ý nghĩa của nó.
Dưới Thánh Binh, thiên kiêu gì đó đều vô dụng.
Cấp bậc binh khí chỉ cao hơn một chút vẫn hợp tình hợp lí, dù là ai cũng không thể đào ra khuyết điểm được.
Cách đó không xa.
Một đám Trưởng lão, hoặc là Thánh tử, của các thế lực khác đang đứng trên không nhìn người ngồi trong sân, trong mắt của bọn họ đều hiện lên vẻ nghiêm túc.
“Bảng xếp hạng thiên kiêu mà Thiên Cơ Lâu phát ra kia, xem ra cũng không phải là giấy suông, chỉ dựa vào khí tức mà Diệp Trần toát ra lúc này cũng đã là tuyệt đỉnh Thoát Thai Cảnh rồi!”
“Toàn lực đánh một trận, sợ rằng còn có thể tranh đấu với cả người cấp Thiên Biến!”
Một vị Thánh chủ cảm khái:
“Lời này của đạo hữu sai rồi.”
Có người khẽ lắc đầu, nói:
“Căn cứ vào bảng xếp hạng thiên kiêu mà Thiên Cơ Lâu phát ra, Diệp Trần này đã sớm giết qua người ở cấp Thiên Biến rồi, thực lực sợ rằng là sâu không lường được!”
“Đứng thứ hai trong bảng xếp hạng thiên kiêu đã kinh khủng như vậy, không biết người đứng đầu sẽ có phong thái cỡ nào?”
“Người đứng thứ nhất ngay cả Thiên Cơ Lâu cũng không để lộ tin tức, sợ rằng lai lịch của đối phương là vô cùng thần bí.”
...
Trong lúc rất nhiều người đang ầm ĩ thảo luận, bỗng có người ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thất thanh hô:
“Mau nhìn kìa!”
“Người đứng thứ bảy mươi ba trong bảng xếp hạng thiên kiêu, truyền nhân của Chiến Thần Cung đã đến rồi!”
-----