Huyền Huyễn: Ta! Bắt Đầu Sáng Tạo Thiên Cơ Lâu!

Chương 86. Đây Chính Là Người Đứng Thứ Hai Trên Thiên Kiêu Bảng Sao?

Chương 86. Đây Chính Là Người Đứng Thứ Hai Trên Thiên Kiêu Bảng Sao?


“Làm sao có thể?”
Vô số người hoảng hốt.
Thấy cảnh trước mắt này, bọn họ không khỏi kinh hãi.
“Đại sư huynh!”
“Thánh tử!”
Sắc mặt mười mấy đệ tử của Ngọc Hành Thánh Địa đại biến, bọn họ vội lao lên, muốn chạy tới ngọc đài, đáng tiếc là có trận pháp ngăn cản, không người nào có thể vượt nổi một bước qua lôi trì.
Lúc này, ngay cả Trưởng lão Ngọc Hành Thánh Địa đi cùng cũng choáng váng.
Chuyện này cũng quá vô lý rồi!
Thánh tử nhà mình có phong thái cỡ nào chứ?
Sao lại mới có một chiêu đã bị trọng thương rồi?
“Uống!”
Diệp Trần quát lạnh một tiếng, giọng nói như sấm nổ rền vang, toàn bộ ngọc đài như muốn lật ngược, huyết khí cuồn cuộn như lang yên xông thẳng lên trời.
Cây thương trong tay hắn lần thứ hai vung lên, vẽ ra một đường cong huyền ảo, vút lên trời cao rồi đập xuống.
Giống như một ngọn núi cao từ xa xưa, lao ra từ dòng sông thời gian dài dằng dặc, áp lực cực lớn rơi xuống người Ngọc Hành Thánh tử, khiến cho thân thể hắn như sắp vỡ nát.
Máu tươi không ngừng trào ra, nhiễm đỏ toàn thân, cực kỳ chật vật.
“Không thể nào!”
Mái tóc của Ngọc Hành Thánh Tử rối tung, hắn lớn tiếng gào thét, giống như điên dại, chân nguyên toàn thân hội tụ trên thanh trường kiếm, lóe ra ánh sáng chói mắt.
Nhưng chút ánh sáng này, đặt trong ánh hào quang đỏ như máu bao phủ lấy trời đất kia, lại trở nên vô cùng yếu ớt, giống như chỉ cần chạm một cái liền tiêu tán.
Ầm ầm!
Cây thương hạ xuống.
Ngọc Hành Thánh tử giơ kiếm chém ra vạn đạo kiếm quang, diễn hóa ra đạo ấn ký lớn, nối liền cùng một chỗ, muốn ngăn cản một đòn này.
Trong khoảnh khắc hai bên va chạm vào nhau, kiếm quang trực tiếp bị đánh tan.
Ở trước mặt một thương này, toàn bộ sức lực ngăn cản của hắn đều trở nên vô cùng nhợt nhạt, dường như chỉ có thể chờ chết.
“Đây chính là thực lực của người đứng thứ hai bảng xếp hạng thiên kiêu sao?”
Ngọc Hành Thánh Tử gần như tuyệt vọng, đối phương giống như một ngọn núi cao chắn ngang phía trước, không thể ngưỡng vọng, không thể ngăn cản, như muốn đánh tan hết đạo tâm của hắn.
Đối mặt với một đòn này, mình dường như chỉ có thể chờ chết.
Ngay khi cây thương đã sắp chạm đến người hắn.
“Trần Nhi, đủ rồi.”
“Dừng tay!”
Hai người gần như cùng lúc lên tiếng.
Chờ đám người phục hồi tinh thần lại, lúc này mới phát hiện giữa sân chẳng biết từ lúc nào đã có thêm hai bóng người, một bên là một người đàn ông trung niên, người còn lại là một lão giả, hai người chắn trước người Diệp Trần, khiến cho một thương này không cách nào hạ xuống được.
Trong nháy mắt khi nghe thấy tiếng nói này, Ngọc Hành Thánh Tử âm thầm thả lỏng, cộng thêm thương thế trên người, dứt khoát hôn mê bất tỉnh.
Lão giả tiến lên kiểm tra vết thương trên người Ngọc Hành Thánh Tử một phen, sau đó thở phào một hơi, móc ra một viên đan dược nhét vào trong miệng Ngọc Hành Thánh Tử.
Hắn xoay người lại, mặt trầm như nước, cắn răng nói một câu:
“Là Thánh tử chúng ta thua!”
“Cũng vậy! Con ta cũng chỉ giành chiến thắng trong gang tấc mà thôi, đứng thứ hai bảng thiên kiêu gì đó, thực sự không đáng nhắc tới.”
Người đàn ông trung niên cười híp mắt nói.
Tâm tư của Ngọc Hành Thánh Tử khi khiêu chiến Diệp Trần, tất cả mọi người ở đây đều có thể nhìn ra được, chính là muốn định đạp Diệp Trần thượng vị, lúc này đối phương đã thua thảm hại, hắn đương nhiên sẽ không cho sắc mặt tốt.
Dù sao, nếu như người thua hôm nay là Diệp Trần, Diệp thị Đế Tộc bọn họ có khả năng sẽ trở thành trò cười của toàn bộ Tu Luyện Giới.
“Diệp Tộc trưởng quá khiêm tốn rồi.”
Gương mặt lão giả nhăn nhó, khó khăn nói ra mấy chữ.
Thứ hai bảng xếp hạng thiên kiêu, còn không đáng giá nhắc tới cái gì.
Nếu là ngày thường, cái thứ hạng số hai này có lẽ thực sự không đáng nhắc tới, nhưng sau này thì chưa chắc. Dựa vào trận chiến ngày hôm nay của Diệp Trần, ai còn dám hoài nghi tính chân thực của bảng xếp hạng thiên kiêu, thì đầu óc của người đó chính là bị lừa đá.
“Thương thế của Thánh tử chúng ta nghiêm trọng, lão phu cáo từ trước.”
Nói xong, lão giả không đợi người đàn ông trung niên nói gì đã xoay người ôm lấy Thánh tử nhà mình, nhanh chóng rời đi.
Cái mặt này bị vứt quá xa rồi, hắn thực sự không còn mặt mũi nào tiếp tục ở lại đó, nếu như giao thủ hơn mười chiêu thì cũng thôi đi, nhưng ai mà nghĩ tới Thánh tử lại thua nhanh như vậy, thảm như vậy?
Nếu không phải động tác của mình nhanh, một thương vừa rồi của Diệp Trần đã trực tiếp đập Thánh tử nhà mình thành bánh bao thịt rồi.
...
Sau khi Trưởng lão Ngọc Hành Thánh Địa mang theo Ngọc Hành Thánh Tử rời đi.
Khu vực ngọc đài hoàn toàn bùng nổ.
Vô số người thảo luận ầm ĩ.
“Ta không nhìn lầm đấy chứ???”
“Đều là Thánh tử, nhưng Ngọc Hành Thánh Tử mới chỉ qua một chiêu đã thua rồi?”
“Tuy rất khó tin, nhưng đây chính là sự thật. Thực lực của Diệp Trần, mới còn trẻ đã đạt đến mức này rồi, bây giờ số người có thể trở thành đối thủ của hắn trên đời này, sợ rằng không có mấy.”
“Người vừa rồi hoài nghi tính chân thực của bảng xếp hạng thiên kiêu đâu? Có gan thì ra đây đánh một trận với ta đi, ta chính là người đứng thứ 99 Trần Phong, hôm nay chỉ cầu bại một lần!”
“Ah! Thánh Tử Trần Phong của Cổ Hoàng Cung, hôm nay thế mà cũng tới!”
“Tuy chỉ là người đứng thứ 99, nhưng thực lực thật ra không thể khinh thường được. Phải biết rằng trong nhân tộc có vô số thiên kiêu, nhưng có thể leo lên bảng xếp hạng thiên kiêu lại chỉ có 100 người!”
...
Rất nhiều người vẫn đang vây quanh ngọc đài, không thể nào tin nổi tính chân thực của chuyện này, nhưng sự thật đã xảy ra ở trước mắt, kể cả không muốn tin thì cũng phải tin.
Ngọc Hành Thánh Tử đúng là trong một chiêu đã bị trọng thương.
Chiêu thứ hai, hắn căn bản không đỡ nổi, nếu thực sự phải đón đỡ, thì chỉ có thể tan thành mây khói.
“Đây chính là người đứng thứ hai bảng xếp hạng thiên kiêu sao?”
Trong không trung, một thanh niên thuộc tộc Kim Sí Đại Bằng vung Đại Kích trong tay lên, chiến ý trên người tỏa ra, trong đôi mắt màu vàng óng bắn ra hai đạo ánh sáng, vô cùng rực rỡ.
“Thiếu chủ, không nên manh động!”
Bên người hắn, một lão giả vội vàng bước lên một bước, đứng trước mặt Kim Sí Đại Bằng, vội vàng nói:
“Thiếu chủ, người không phải đối thủ của hắn, tùy tiện đi lên chỉ sợ sẽ uổng mạng!”
Tuy rằng rất không muốn thừa nhận, nhưng đây là sự thực.
Dựa vào thực lực vừa rồi Diệp Trần thể hiện ra, Thiên Biến Cảnh bình thường đều không phải đối thủ của hắn. Thiếu chủ nhà mình mà đi lên thì chỉ có bị ngược.
Phải biết rằng nơi đây chính là địa bàn của Nhân Tộc, một Yêu Tộc đi tới động thủ với Nhân Tộc, kể cả bị đánh chết cũng sẽ không có ai quản.
“Hừ!”
Kim Sí Đại Bằng hừ lạnh một tiếng, thu hồi Đại Kích, thì thào nói:
“Sau này, ta và Diệp Trần chắc chắn sẽ có lúc so tài một trận!”
“Đúng đúng!”
“Phúc bá, sau khi trở về, ngươi mang theo lễ vật đi một chuyến tới Thiên Cơ Lâu, để cho Lâu chủ Thiên Cơ Lâu cũng truyền bảng xếp hạng thiên kiêu trong Yêu Tộc ra ngoài, ta rất muốn biết thứ hạng của ta là bao nhiêu!”
“Vâng.”
Người đàn ông được xưng là Phúc bá thấp giọng đáp.
-----



Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất