Chương 98. Hắn Đang Xem Kịch
"Trận pháp cấp Thánh Nhân Vương, mong rằng sẽ có ích!"
Diêu Quang Thánh Chủ đứng trên hư không, nhìn về phía thành Đại Hoang. Đôi mắt nổi lên nét lạnh lẽo, hư không xung quanh vặn vẹo, uy áp Thánh Nhân âm thầm cuộn trào mãnh liệt.
"Không nên ôm lòng tin quá lớn."
Bóng đen nhẹ giọng nói.
Không có người nói chắc được thực lực Lâu chủ Thiên Cơ Lâu. Thực lực Thánh Nhân cũng chỉ là suy đoán của bọn họ mà thôi, những người đã gặp qua Lâu chủ Thiên Cơ Lâu đều giữ kín như bưng.
Không hề hé miệng về thực lực của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu.
Tóm lại một câu, thâm bất khả trắc!
"Không thử làm sao biết chứ?"
Diêu Quang Thánh Chủ hỏi lại.
"Điều ta lo lắng hiện tại chính là, chúng ta bố trí trận pháp ở đây, vị Lâu chủ đó đã biết được hết!"
"Ha ha!"
Diêu Quang Thánh Chủ cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu như hắn biết thì đã sớm hành động, hà tất chờ đến bây giờ?"
"Ngươi nói có lý! Nhưng ngươi có từng nghĩ rằng, có thể hắn đang cố ý chờ chúng ta bày trận xong không hả?"
Bóng đen hỏi lại một câu.
"Hửm?"
Diêu Quang Thánh Chủ nhướng mày, trầm giọng hỏi: "Ngươi có ý gì thế?"
"Hắn đang xem kịch."
Bóng đen thốt lên bốn chữ, chẳng nói nhiều nữa.
Ngày hôm nay, bọn hắn bày trận một cách thuận lợi không chịu một chút ảnh hưởng nào, chỉ có hai khả năng: Thứ nhất là thực lực của Lâu chủ Thiên Cơ Lâu không đủ, căn bản không biết bọn hắn tới.
Thứ hai, đó chính là Lâu chủ Thiên Cơ Lâu biết hành động của bọn hắn, chỉ là vờ như không thấy mà thôi.
Nếu như là khả năng thứ nhất thì còn dễ nói.
Nhưng nếu là khả năng thứ hai thì có phần đáng sợ.
Biết bọn hắn bố trận mà còn không ngăn cản, thế không phải đã nói rõ trận pháp cấp Thánh Nhân Vương chẳng có tác dụng nào với đối phương ư?
Mà mọi hành tung của đám người bọn hắn đều bị Lâu chủ Thiên Cơ Lâu để trong mắt, chẳng phải giống như tên hề sao?
Mà đối phương, lại là người xem kịch!
"Tuyệt đối không thể!"
Diêu Quang Thánh Chủ lắc đầu nói.
"Chỉ hy vọng là thế."
. . .
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau.
Năm người bày trận quát lạnh một tiếng rồi vung tay đánh ra, một ký hiệu huyền ảo trong lòng bàn tay mở ấn hư không hệt như năm vòng ánh sáng nở rộ.
Từng đường vân lan ra đan vào nhau trên hư không, càn quét tất cả phạm vi mấy ngàn dặm!
Trận cơ mới vừa bày xuống thì cùng lúc phát sinh một tiếng vang nhẹ, hình thành mối liên hệ nào đó, tựa như một tấm lưới lớn vô hình được mở ra, làm thay đổi cả trời đất.
Bầu trời trong xanh, trong tích tắc đã biến thành một vùng đỏ tươi!
Giống như một mảnh tu la địa ngục từ địa phủ buông xuống thế gian!
Trận pháp khủng khiếp vào lúc này đã lộ ra nanh vuốt của nó, từng ký hiệu màu đỏ như ẩn như hiện trong khoảng không, nước mưa như máu rơi tí tách nhuộm đỏ cả mặt đất.
"Tru!"
Một lão giả cất tiếng.
Hắn giơ tay đánh ra một thủ ấn, toàn bộ trận pháp bắt đầu vận chuyển, một biển máu vô biên vô tận phóng lên cao, bao phủ mặt đất!
Đùng đùng!
Huyết thủy tràn lan, mọi nơi nó đi qua đều trời long đất lở, ăn mòn tất cả. Có thể thấy, hết ngọn núi này đến ngọn núi khác đang đổ nát với tốc độ chóng mặt, chúng hòa tan rồi sau đó hóa thành tro bụi.
Loại sát trận này, dù là Thánh Nhân Vương cũng khó thoát khỏi cái chết khi rơi vào biển máu!
Không ở trong trận, vĩnh viễn không thể nào cảm nhận được độ kinh khủng của nó.
"Xem ra đại cục đã định."
Diêu Quang Thánh Chủ tự tin nói.
Đến bây giờ, Thiên Cơ Lâu vẫn chẳng hề có bất cứ hành động nào. Có vẻ Lâu chủ Thiên Cơ Lâu cũng không có gì, nếu hắn có thực lực thì bây giờ đã không ngồi yên rồi.
Hắn nhìn lão giả, nhàn nhạt nói: "Mời đạo hữu lát nữa giữ lại Thiên Cơ Lâu!"
Chuyện chuyên nghiệp vẫn phải đợi người chuyên nghiệp tới làm. Hắn không hiểu nhiều về trận pháp, làm sao điều khiển trận pháp thì càng biết ít hơn, năm người này là người bày trận, cho nên tất nhiên sẽ hiểu rõ hơn hắn rồi.
"Đạo hữu, yên tâm."
Lão giả cười đồng ý. Lấy tiền của người thay người trừ họa, chút chuyện nhỏ này thì tính cái gì, đợi lát nữa biển máu bao phủ tám phương sẽ giữ lại Thiên Cơ Lâu, việc cỏn con mà thôi.
. . .
"Chuyện gì thế?"
Bên ngoài thành Đại Hoang ngàn dặm.
Một phi thuyền rung lắc dữ dội trong hư không, cho dù người ngồi bên trên có tu vi ngút trời đi nữa thì vào lúc này cũng không đứng vững, tựa như đang vác một ngọn núi trên lưng.
Nó sắp ép bọn họ xuống biển máu vô biên rồi.
Sắc mặt Xích Viêm Thánh Chủ trắng bệch quan sát xung quanh, tâm trạng tụt dốc, giọng nói khàn khàn cất lên:
"Ở đây lại có một tòa trận pháp à!"
Hơn nữa còn không phải trận pháp bình thường.
Rất có thể là một trận pháp cấp Thánh Nhân Vương.
Hắn chỉ mới cấp Thánh Chủ, phía sau chỉ có một đồ nhi, lúc này dựa vào hai người làm sao có khả năng chống đỡ được trận pháp khủng bố như thế?
Một luồng sát khí khiến da của hắn nứt nẻ, sắp phải mất mạng rồi!
"Sư phụ, chúng ta làm sao bây giờ?"
Xích Viêm Thánh Tử nhanh chóng chạy tới, lo lắng hỏi.
"Ta. . . "
Diêu Quang Thánh Chủ lên tiếng.
Còn chưa nói xong thì "vù" một tiếng, khoảng không nổ vang như một tấm vải bị người khác mạnh mẽ xé toang, ngay cả đất trời đều lay động như đang xảy ra một cơn địa chấn.
Biển máu vô biên bên dưới xuất hiện từng cơn sóng ngập trời.
Vào lúc này.
Trời long đất lở, sát khí vô tận.
Mặt trời màu máu cuộn trào mãnh liệt, một luồng khí tức nuốt chửng trời đất đã bao trùm phi thuyền trong nháy mắt, không có ai có thể chống cự. Cùng lúc đó, Xích Viêm Thánh Tử yếu ớt ngã xuống đất.
Tuy Xích Viêm Thánh Chủ còn ổn nhưng cũng không tốt hơn là bao. Linh hồn hắn sợ run giống như đang đối mặt một vị Thánh Nhân Vương, vô cùng hoảng sợ.
"Đạo hữu bố trận nơi đây, tại hạ là Thánh Chủ của Xích Viêm Thánh Địa, chỉ vô tình đi ngang qua đây, không hề muốn làm địch với đạo hữu, vẫn mong đạo hữu tha cho một con đường sống!"
Xích Viêm Thánh Chủ lớn tiếng hô to.
Trước đây, chưa từng nghe nói nơi này có một tòa trận pháp, nếu không thành Đại Hoang đã sớm không còn nữa.
Bây giờ bất thình lình xuất hiện, nhất định là có người cố ý vừa bố trận.
Hắn tưởng rằng dựa vào tên tuổi của Xích Viêm Thánh Chủ thì ít nhiều gì người bày trận sẽ cho hắn thể diện, nhưng kết quả đã khiến hắn thất vọng.
Không có bất kỳ người nào đáp lại.
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn.
Đúng lúc ấy.
Một luồng uy áp kinh khủng mang theo sóng máu ngập trời che khuất mặt trời, đánh xuyên trời cao, từ trên cao ép xuống phía dưới, trong phút chốc thần thuyền lật úp.
Cả hai người Xích Viêm Thánh Chủ không kịp kêu thành tiếng đã bị kéo xuống biển máu sâu thẳm.
-----