Chương 34 - Ta có một thứ hay ho
Tiêu Linh Linh đến Huyện nha, giải thích mục đích của nàng với nha dịch đang trực ban.
Đôi mắt của nha dịch không dời đi được, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Lỉnh Lình, say mê đến mức sắp chảy cả nước miếng: “Tiểu thư, ta… ta… lão gia của chúng ta không ở Huyện nha, ngài âỳ đã đi đến nhà xưởng phía sau thành”.
Tiêu Lỉnh Lỉnh hơi nhăn mũi, cũng không để ý đến ánh mắt suồng sã của tên nha dịch, nói: “Nhà xưởng ở đâu? Đại nhân có thể đưa ta đến đó được không? Ta và Triệu đại nhân là đối tác buôn bán, có một chuyện rất quan trọng”.
‘Việc này… tiểu thư, nhà xưởng là một địa điểm quan trọng của huyện chúng ta, người bình thường không được phép đến gần”. Nha dịch vẫn chưa bị sắc đẹp làm cho mờ mắt, vội vàng nói.
Tiêu Lỉnh Lỉnh thấy vậy trở lòng bàn tay ra, một thỏi bạc khiến người ta nhìn thấy đã vuí nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của nàng: “Đây xem như là phí dẫn đường, đại nhân thấy thế nào?”
Ai có thể ngờ rằng sau khi nha dịch sửng sốt một lát, nhanh chóng từ chối một cách
nghiêm khắc: “Tiểu thư đang làm gì vậy, mau cất đỉ. Huyện của chúng ta không có những việc này, lão gia đã nghiêm cấm không được nhận hối lộ”.
Cứng rắn đến vậy sao?
Tiêu Linh Lỉnh thực sự kinh ngạc, vì thế thay đối chiến thuật bắt đầu năn nỉ ỉ ôi.
Khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói ngọt ngào đó cất tiếng gọi đại nhân khiến nha dịch kia tê dại cả người, đầu óc nóng lên.
“Nếu có việc làm án với lão gia chúng ta, vậy chắc sẽ không sao, tiều thư mời đì theo ta”.
Sắc mặt của Nữ đế bệ hạ thay đổi còn nhanh hơn lật sách, đâu còn vẻ quyến rũ như trước, khiến nha dịch nhìn thấy đều phải kinh ngạc, đại nhân nói đúng, nữ nhân rất dễ thay đổi!
Đi đến trung tâm nhà xưởng, Tiêu Linh Linh được nha dịch dẫn đường, thuận lợi đi tới nhà kho, liền nhìn thấy Triệu Khang đang ngơ ngác nhìn thứ gì đó.
Nghe thấy tiếng gọi, Triệu Khang quay đầu lại, vừa thấy Tiêu Lỉnh Lỉnh đã nhíu mày lại: “Tiêu tiểu thư, sao ngươi lại tới đây? Aỉ đưa ngươi tới đây?”
“Đại nhân, vị tiểu thư này nói có chuyện quan trọng muốn tìm người.. Lúc này nha dịch cũng lấy lại tỉnh thần, có chút sợ hãi.
Triệu Khang chặc lưỡi, cười như không cười: “Lưu Hổ, ngươi theo bản quan lâu như vậy, ngay cả quy định này cũng quên sao”.
Nha dịch Lưu Hổ lập tức hoảng sợ quỳ rạp xuống đất: “Xin đại nhân trách phạt!”
Nữ đế bệ hạ nhìn thấy cảnh tượng này thì rất sửng sốt, Triệu Khang thực sự có uy tín cao như vậy trong lòng thuộc hạ sao?
“Đi xuống lãnh hai mươi gậy đi!”, Triệu Khang bình tĩnh nói.
Lưu Hổ vội vàng đứng dậy nói: “Tiều nhân hiểu được”.
Nói xong hắn ta vội vàng rời đỉ.
Tiêu Linh Lỉnh tiến lên, do dự một lát mới nói: “Triệu đại nhân”.
“Tiêu tiểu thư là vì trận lụt ở Giang Châu đúng không?”, Triệu Khang đã đoán được mục đích đến đây của đối phương.
Tiêu Linh Lỉnh gật đầu, nhìn Triệu Khang nói: “Đại nhân, nếu như người có cách gì, xin chỉ đường cho ta, tất cả phần thưởng mà triều đình ban cho sẽ thuộc về người”.
“Ngươi có mục đích gì?”
Triệu Khang khó hiểu, lần này Nữ đế bệ hạ không nói dối nữa, nhẹ giọng nói: “Đại nhân, người ở huyện Nguyên Giang cho nên không biết việc bá tánh ở Giang Châu đang phải trôi dạt khắp nơi, đúng như đại nhân đã nói, nếu để lũ lụt tiếp tục tràn lan, thì nối tiếp sau đó chính là vấn đề thiếu lương thực, đến lúc đó quốc gia sẽ hỗn loạn, ta thật sự không muốn nhìn thấy tình cảnh đó”.
“Ngươi thực sự là một thương nhân ái quốc”.
Nghe xong lời Tiêu Linh Linh nói, Triệu Khang cười bất đắc dĩ, trong lòng có chút giằng co, nếu không ra tay, đương nhiên hắn vẫn có thể tiếp tục sống thoải mái vui vẻ ở huyện Nguyên Giang này.
Thậm chí trong tương lai còn có thể dựa vào trận thiên tai này để phát tài.
Nhưng lương tâm của Triệu Khang lại khó chịu, dù sao khi nghe tin Giang Châu xảy ra tai nạn, hắn liền nghĩ đến việc có nên gom góp một số lương thực để gửi đỉ không.
Hiện tại Tiêu Lỉnh Lỉnh ở trước mặt hắn, trong lòng hắn càng thêm dao động.
Im lặng một lúc, Triệu Khang thở dài: “Thôi được”.
Vừa nói, hắn vừa ngẩng đầu nhìn Tiêu Linh Linh đang vừa kỉnh ngạc vừa vui vẻ: “Tiêu tiểu thư, đúng là bản quan có biện pháp chuyển hướng dòng nước lũ, nhưng là quá…”
“Thật sao!”