Hai tay Tiêu Vân Chước cũng không lớn, nhưng sau khi đè lên bàn, đối phương tức giận động thủ, cũng không thể nhấc nó lên được.
Nam nhân tức giận vừa xấu hổ vừa chột dạ nhìn thoáng qua Tề Tam Nương ở bên cạnh, trách cứ: "Ngươi còn nói với ta đó là tiểu thần tiên, nói nàng tính cho ngươi chuẩn. Ngươi nghe xem nàng đã nói cái gì?"
Giờ phút này Tề Tam Nương nhìn người đàn ông với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Ngô Tam và tiểu thần tiên...
Đương nhiên nàng ta tin tiểu thần tiên rồi.
Hôm qua lúc mình đến tính mệnh, tiểu thần tiên này có thể tính rõ được nửa đời trước của nàng ta, trong lòng nàng ta vô cùng bội phục. Nếu không phải nàng ta để lỡ, cũng sẽ không đợi đến cái tuổi này mới muốn gả cho người ta, nàng ta không phải tiểu cô nương mười mấy tuổi mới biết yêu, bây giờ cũng chỉ mong tuổi già yên ổn, tuyệt đối phải nhìn đúng người mới được.
Hơn nữa...
"Ngô Tam, ngươi... đại ca ngươi chính là bị bệnh chết? Ta nghe người ta nói, đại ca ngươi còn có hai đứa con trai..." Tề Tam Nương thấp thỏm không yên hỏi.
Ngô Tam tức giận thở hổn hển: "Được lắm! Bây giờ ngươi vặn hỏi ta thật sao? Bỏ đi! Hôn sự này của hai ta bỏ đi, ta không cưới nổi một nữ nhân nghi thần nghi quỷ như ngươi."
Tề Tam Nương hơi há miệng ra, nói thật, hiện tại nàng ta cũng không muốn gả như vậy nữa.
Kế thừa tài sản của huynh trưởng cũng không quan trọng, nhưng trong ý tứ của tiểu thần tiên, huynh trưởng gã ta là bị hại chết...
Tiêu Vân Chước nhìn thấy dáng vẻ tức giận của đối phương, cũng không sợ.
Ngược lại đưa mắt nhìn chiếc nhẫn ngọc trên tay gã ta.
"Chiếc nhẫn ngọc này của ngươi không phải thứ tầm thường, bên trong chắc hẳn có khắc kinh văn chân ngôn, mặc dù thứ này chưa từng được đặt trước thần linh để khai quang, nhưng người điêu khắc ra chiếc nhẫn ngọc này chắc hẳn cũng là một vị lão sư phụ chạm trổ tỉ mỉ, vạn vật đều có linh, lão sư phụ rèn luyện thủ nghệ cả đời, ngưng tụ ra tượng khí, cũng có chút tác dụng phòng thân, cho nên đến bây giờ ngươi vẫn có thể bình yên vô sự, nhưng, đồ có tốt thì cũng có hiệu lực trong thời gian nhất định, nhất là khi ngươi lại gặp ta, từ hôm nay trở đi, sợ rằng ngươi sẽ phải nếm thứ gọi là nhân quả báo ứng rồi..."
Từ lúc gã ta bắt đầu ngồi ở đây, phù trận đơn giản bày xung quanh đã có tác dụng.
Ngô Tam giật mình, vô ý thức sờ lên chiếc nhẫn ngọc của mình.
Thứ này... là di vật của đại ca.
Tổ tiên nhà gã ta dựa vào việc hái thuốc mà sống, lúc đại ca còn sống, còn là thương nhân hái thuốc, hắn có chút bản lĩnh phòng thân, lên núi xuống biển không làm khó được hắn, dựa vào năng lực hiểu thuốc và tự vệ, tích góp được không ít vốn liếng, lấy vợ sinh con, cuộc sống thập phần hài lòng.
Mà gã ta thì sao? Từ nhỏ đã không may.
Đầu óc gã ta không linh hoạt bằng đại ca, kiếm tiền cũng không nhiều bằng đại ca, khi còn bé lúc đi theo nhị ca lên núi hái thuốc, nhị ca vì cứu gã ta mà ngã chết, sau khi trở về, gã ta suýt nữa bị cha ruột đánh chết, từ đó về sau người nhà càng không yêu thương gã ta nữa, ở đâu cũng đề phòng gã ta, bản lĩnh phòng thân cũng không dạy gã ta bao nhiêu.
Về sau, người thừa kế tất cả bản lĩnh của cha là đại ca, cuộc sống cũng tốt hơn gã ta.
Nhưng dựa vào cái gì? Bản lĩnh hái thuốc này là của Ngô gia, gã ta cũng là huyết mạch của Ngô gia.
Trời cao chiếu cố gã ta, đại ca kiếm được nhiều tiền như vậy cũng chưa biết dừng lại, lại vào trong núi tìm vận may, nhưng lần này vận khí không còn tốt như vậy nữa, bị thương ở chân quay về.
Gã ta nhân lúc đại ca dưỡng thương, lén lút rắc phấn độc lên miệng vết thương của hắn, để hắn mãi không hồi phục được, thậm chí còn chuyển biến xấu rất nhanh.
Lúc đại ca sắp chết, còn khờ dại cho rằng bản thân không cẩn thận dính vào cỏ độc ở trong rừng.
Lúc sắp c.h.ế.t nghĩ đến người đệ đệ là gã ta, còn gọi gã ta đến trước mặt, giao sổ thuốc của tổ tiên cho gã ta, bảo gã ta sau này chăm sóc hai đứa cháu trai, nhìn thấy bộ dạng hấp hối của đại ca, gã ta mới ghé vào tai hắn nói thật.
Cứ như vậy, gã ta tận mắt nhìn thấy đại ca quá sợ hãi, huyết khí dâng lên, tắt thở trước mặt gã ta.
Chiếc nhẫn ngọc này, còn là đại ca tự mình giao cho gã ta, nói rằng coi như là tiền thù lao chăm sóc hai đứa cháu trai.