Tiêu Trấn Quan vô cùng phiền muộn, cảm giác mình xin nghỉ phép mấy ngày mà trên đầu đã có thêm một đống tóc bạc.
Từ sau khi vào quân doanh đến nay ông ấy chỉ mới xin nghỉ phép vài ba lần thôi, mỗi lần nhiều nhất cũng chỉ ai ba ngày. Lần này ông ấy đặc biệt xin nghỉ phép dài hạn, đã nghỉ tết xong rồi mà vẫn chưa về, thế cho nên hôm qua trong quân có đồng liêu tới hỏi có phải ở nhà đã xảy ra chuyện lớn gì không…
Ông ấy tìm lý do thoái thác một chút, chỉ là cứ ở nhà suốt ngày như vậy cũng không ổn lắm.
Nhưng ông ấy cũng không dám tưởng tượng đến lúc mình không ở nhà thì nha đầu này sẽ làm ra chuyện gì nữa!
Còn có hai tên khốn kiếp kia nữa, hôm qua quỳ đến ngất xỉu ở trong từ đường, nhìn giống như đã nhận sai, biết sợ rồi, nhưng ai mà biết được sau khi vết sẹo lành thì có thể quên đau hay không?!
Lúc Tiêu Trấn Quan đang u sầu thì Khương Nguyên đã quay về.
Vẻ mặt tiều tụy, hai mắt đỏ bừng.
Trái tim Tiêu Trấn Quan đập thình thịch.
Sơ với khí phách hăng hái của nữ nhi khi trở về trước đó, Khương Nguyên trước mắt giống như bị oan ức vô cùng, không biết đã phải chịu đau khổ ấm ức đến cỡ nào…
Nếu là trước đó, ông ấy cũng sẽ có mấy phần quan tâm, nhưng vừa nhớ lại lời nữ nhi nói, sắc mặt Tiêu Trấn Quan lại không thay đổi.
“Cô phụ…” Khương Nguyên chưa kịp nói gì đã bật khóc: “Nguyên nhi bất hiếu, sau này không thể ở trong nhà hiếu thuận với cô phụ cô mẫu được nữa…”
“Chước nhi đã nói với ta rồi. Tuy rằng ta không biết các ngươi ở bên ngoài xảy ra mâu thuẫn gì, nhưng mà…nếu Chước nhi đã tuyên bố với bên ngoài muốn ngươi rời đi thì ta đây cũng khó mà giữ ngươi ở lại. A Nguyên, Tiêu phủ chúng ta đã nuôi dưỡng ngươi mười mấy năm rồi, mấy năm nay đối xử với ngươi cũng giống như con ruột của mình, nhưng rốt cuộc thì ngươi vẫn là hài tử Khương gia, phụ thân mẫu thân ngươi vẫn còn ở đó. Mà Chước nhi nhà ta mấy năm nay thực sự đã phải chịu đựng quá nhiều khổ sở rồi, ta không muốn bởi vì một người ngoài mà làm nàng phải thương tâm khổ sở nữa, ngươi có thể hiểu được không?” Tiêu Trấn Quan nhớ tới thái độ của nữ nhi lúc nãy, trở nên dứt khoát hơn nhiều.
Tuy rằng lúc nãy nữ nhi vẫn chưa nói rõ ràng lắm, nhưng mối quan hệ giữa ông ấy và nữ nhi rõ ràng đã được cải thiện rất nhiều, càng không thể ở thời điểm này làm cho nàng thất vọng!
Nữ nhi lạnh lòng, cần phải được xoa dịu.
“Cô phụ nói phải…” Khương Nguyên tỏ ra rất thất vọng: “Hôm qua ở bên ngoài, biểu tỷ vì muốn có được Cửu Tiêu mà không tiếc nói với người ngoài rằng con không phải. Những chuyện này con đều có thể nhẫn nhịn được, rốt cuộc con cũng được Tiêu gia nuôi dưỡng bao năm, phải nên báo đáp ân tình, cho nên nàng bảo con rời đi con cũng chấp nhận…”
“Chỉ là con cũng biết Tiêu gia mấy năm nay rất tốt với con, cho nên con mới muốn nhiều lời vài câu…” Khương Nguyên nói, lại ngẩng đầu lên: “Cô phụ, ngài thật sự chắc chắn rằng nàng là nữ nhi của ngài sao?”
Tiêu Trấn Quan cau mày.
“Ngày ấy con cũng nghe được ngài và cô mẫu nói chuyện, biểu tỷ nói nàng năm đó bị nhốt trong quan tài ném ở Vạn Cốt Pha…Khi đó nàng chẳng qua chỉ là một hài tử bốn tuổi, nếu thật sự bị rơi vào tình huống đó thì làm sao có thể sống nổi mà bước ra ngoài?” Ánh mắt Khương Nguyên lo lắng: “Nếu nàng thật sự là cốt nhục thân sinh của ngài, không phải là người giả mạo, vậy thì…năm đó là ai cứu nàng? Tại sao nàng lại không nhắc đến? Trước đây con và A Yến chính mắt trông thấy nàng lừa tiền của người khác…Tuy rằng Tiêu gia không có tước vị, nhưng tổ tông dù sao cũng là công thần khai quốc, nếu tương lai bị người biết được nữ nhi Tiêu gia hãm hại lừa gạt, vậy thì…làm tổ tông hổ thẹn, nỗ lực của ngài bao nhiêu năm nay chẳng phải là uổng phí hay sao?”
“Cô phụ luôn coi trọng danh tiếng nhất! Cô mẫu cũng từng nói, không muốn gia tộc này đi theo con đường năm xưa…”
“Câm miệng!” Tiêu Trấn Quan lập tức lạnh lùng nói.
“A Nguyên không có ý định châm ngòi quan hệ của cha con hai người, chỉ là muốn khuyên nhủ cô phụ lấy tiền đồ của các biểu ca lên trên hết!” Khương Nguyên vội vàng cao giọng: “A Nguyên cũng chỉ có thể nói những lời này thôi…Cô phụ ngẫm lại đi, A Nguyên đi rồi…”
Nói xong, Khương Nguyên quỳ xuống dập đầu trước Tiêu Trấn Quan ba lần, lúc này mới đứng dậy rời đi.