Đồ đạc ở trong viện Khương Nguyên cũng không ít, nơi này còn có một phòng đàn riêng, phòng thêu thùa và thư phòng. Trong phòng đàn, mấy chiếc đàn giá năm trăm lượng trở lên có tận mấy chiếc. Trong phòng thêu thùa và thư phòng càng không cần phải nói, giấy mực bút nghiên, vải dệt chỉ thêu, đều là loại tốt nhất.
Mấy thứ này, đều phải lưu lại.
Đương nhiên, đồ trang sức và xiêm y của Khương Nguyên là có thể mang đi.
Mà số đồ đạc cá nhân này, trong mắt quản sự và bọn hạ nhân đã là nhiều đến không thể đếm xuể!
Khương Nguyên khóc sướt mướt rời đi, lúc ra tới cửa nhà, ánh mắt còn lộ ra vẻ đáng thương khiến cho ai nhìn thấy đều không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nhưng Tiêu gia vẫn đơn giản dứt khoát đưa người lên xe ngựa.
Mà lúc này, Tiêu Vân Chước đang tĩnh tâm vẽ bùa.
Quỷ hồn Cần Nương nhìn qua đã có vẻ thoải mái thanh tân hơn nhiều, nhưng cũng không dám tới gần nàng. Trên người nàng ta có bùa trói hồn của Tiêu Vân Chước, thân thể không thể bay ra ngoài, chỉ có thể cả ngày treo trên cây hoa mai đếm thời gian trôi qua. Lúc này khúc mắc trong lòng nàng ta đã giải gần hết, ngày mai Tiêu Vân Chước muốn đi tới nha môn, tiện thể hỏi xem Ngô Tam có khai nhận gì không. Chờ khi án tử phán định, đầu Ngô Tam rơi xuống, quỷ hồn này có thể hoàn toàn tiễn đi.
Buổi tối Tiêu Vân Chước mới ngừng lại được.
Vẻ mặt cũng càng thêm mệt mỏi.
Lúc này Đông Trì mới tới báo cho nàng Khương Nguyên đã rời đi, đồng thời cũng kể cho nàng nghe chuyện đáng thương của nhị ca và tiểu đệ khi phải quỳ đến ngất xỉu ở từ đường.
“Không phải phụ thân chỉ muốn cho nhị ca tự suy xét lại mình sao?” Tiêu Vân Chước lại cảm thấy kỳ quái: “Cho dù nhị ca nhận sai thì cũng chỉ là vì huynh ấy không chịu nổi uy áp của phụ thân mà thôi, ta còn chưa thấy ai lòng đầy ý xấu mà lại dễ dàng nhận ra lỗi lầm của mình như vậy đấy.”
Huống chi, nhị ca là người thông minh, cho dù hắn có làm chuyện xấu thì cũng không để tay mình bị dính máu.
“Quả thật nhị thiếu gia có chút bướng bỉnh, thậm chí còn bị lão gia đánh một roi.” Đông Trì lại nói.
Tiêu Vân Chước trầm ngâm.
Một lát sau, nàng nhấc chân đi về phía viện tử của nhị ca.
Viện tử của nhị ca ở gần chủ viện nhất, đây là lần đầu tiên Tiêu Vân Chước tới đây.
Khi còn nhỏ nhị ca luôn ngồi xổm ở bên ngoài Tích Vi Đường đợi nàng, sau khi thấy nàng còn sẽ lén lấy ra đủ các loại đồ ăn ngon, đồ chơi thú vị, chẳng qua lần nào hắn cũng muốn so sánh với đại ca, nhất là sau khi nàng nhận được thứ gì đều phải tỏ ra vui vẻ. Chỉ cần lộ ra vẻ không quá vui lắm, nhị ca sẽ tức giận, rất khó dỗ dành.
Bước vào sân, trong đầu Tiêu Vân Chước càng hiện ra nhiều ký ức khi còn nhỏ.
Nơi này…hồi nhỏ hình như nàng không thích tới đây.
Đúng vậy, từ khi còn nhỏ nàng đã cảm thấy chỗ của nhị ca giống như lồng giam rồi.
Hắn phải ở đây đọc sách, ở đây nghe mẫu thân dạy bảo, mỗi ngày muốn chạy ra ngoài cũng khó khăn.
Ở bên người đại ca có mấy gã sai vặt, tuổi tác cũng tương đương hắn, rất hoạt bát, nhưng ở chỗ nhị ca lại khác, hạ nhân ở đây đều khá lớn tuổi, không thích nói chuyện.
Khi ký ức này xuất hiện, trong lòng Tiêu Vân Chước liền có mấy phần không được thoải mái.
Tiêu Văn Việt đã tỉnh lại, sắc mặt vẫn còn hơi tái nhợt, đang uống cháo trắng.
Tiêu Vân Chước đột nhiên xuất hiện, làm cho hắn có chút kinh ngạc nhưng vẫn tỏ thái độ không mấy thân thiện như trước, nói giọng chanh chua: “Ôi chao, đại tiểu thư tôn quý tới chỗ ta làm gì thế? Không sợ bẩn chân sao?”
“Ngày mai ta định tới nha môn, phụ thân có lẽ là không yên tâm lắm, cho nên…nhị ca có thể đi cùng ta không?” Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút rồi mới nói: “Nếu huynh không muốn đi cũng được, ta đi hỏi phụ thân một chút rồi lại tới hỏi huynh.”
Chờ phụ thân gật đầu, hắn không muốn đi cũng phải đi.
Ánh mắt Tiêu Văn Việt khẽ lóe lên, nhưng vẫn thản nhiên nói: “Đại ca đâu?”