Khâu Hoài Chí gần muốn ngất xỉu.
Đúng lúc này, đám người bên ngoài lại xem náo nhiệt, có mấy người ngoi đầu lên châm chọc.
"U, đây không phải công tử Khâu gia sao? Lần trước ngài đến lâu của chúng ta, đã lừa cô nương bán nghệ không bán thân, không phải nói mình chưa thê chưa thiếp, muốn người ta cùng ngươi hoàn lương à! May mà không tin, nếu không... Bị ngài ăn xong chùi mép, cũng bị ném đến cho người trong tộc hay sao? Đến lúc đó đứa nhỏ được sinh ra, được tính là giống của ai chứ?"
"Ngươi nói bậy! Lâu cái gì mà lâu, ta căn bản không biết ngươi!" Khâu Hoài Chí kinh hãi.
“Ách, là nô gia không đúng, không nên nói lung tung..." Nữ tử kia lập tức che miệng lại, quay đầu bỏ chạy.
"Khâu công tử cũng đã bị đánh thành như này rồi, lại vẫn có thể xuống giường được? Nghe nói Tề gia biết hắn ta làm chuyện thất đức, cũng đã từ hôn với hắn ta rồi, nếu ta là hắn ta, chỉ sợ một năm nửa năm cũng không dám vác mặt đi ra ngoài!" Lại có người chỉ trích.
Khâu Hoài Chí hoảng vô cùng, nhìn Lộ Nhi, vừa tức vừa kinh hãi, quay đầu trừng mắt với tộc nhân: "Các ngươi... Các ngươi là đồ ngu xuẩn? Lại giúp người ngoài hại ta!"
Vừa rồi những người kia còn thông cảm với học sinh như hắn ta, ánh mắt nhìn hắn ta cũng không đúng nữa.
So sánh với hiện tại xảy ra những chuyện này, hắn ta bị người đánh chẳng qua chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi!
Mấy tộc nhân của Khâu gia còn đang nổi nóng đây.
Bọn họ sở dĩ chắc chắn Khâu Hoài Chí qua cầu rút ván, là bởi vì chuyện bọn họ cầm bài văn đưa cho Ngụy phu tử không có mấy người biết, hơn nữa bọn họ cũng không đắc tội với người khác.
Khâu Hoài Chí lúc trước cũng có chút không vừa mắt với bọn họ, chuyện để mấy tên tiểu nô tài đến nhục nhã bọn họ, ngoại trừ Khâu Hoài Chí, còn ai vào đây nữa?
Hơn nữa, tổ mẫu của Khâu Hoài Chí cũng bị tức giận mà bỏ đi!
Bây giờ chuyện giúp đỡ tộc nhân đi học, cho tới nay đều nhờ chủ yếu là lão phu nhân và thúc thúc của Khâu Hoài Chí, cho nên bọn họ cũng không cần nịnh nọt Khâu Hoài Chí như lúc trước!
"Bất kể nói thế nào, người này... tự ngươi mang về đi, lúc trước chúng ta giúp ngươi giấu diếm thứ tử mỹ thiếp, vốn dĩ là chúng ta không đúng, đi sai đường, sau khi trở về, Tộc trưởng cũng sẽ trừng phạt chúng ta, những điều này chúng ta đều nhận, nhưng từ hôm nay trở đi, chúng ta cũng không muốn giúp ngươi lừa gạt cưới người khác nữa, vì những chuyện này của ngươi, khiến cho phu thê chúng ta bất hoà, còn cắn rứt lương tâm của chính mình, quả thực không đáng!" Đối phương cũng không muốn truyền ra danh tiếng gian ô với tiểu thiếp của người khác, cho nên vội vàng lại quang minh lẫm liệt nói một câu.
Nói xong những lời này, tộc nhân mới rời đi.
Lộ Nhi mang theo đứa nhỏ cẩn thận núp sau lưng Khâu Hoài Chí.
Trên xe ngựa cách đó không xa, Tiêu Văn Việt có chút hứng thú nhìn xem, khóe miệng khẽ nhếch lên, trong mắt mang theo ý cười.
Những năm này, cả ngày hắn không làm chuyện chính đáng, ở chung với Mạnh Bình Chương, thanh lâu tửu quán hay là sòng bạc, cũng đến không ít.
Chỉ là hắn cũng không ngốc, thân thể rách nát này không chịu nổi giày vò, cho nên so với tìm sự sung sướng nhất thời, chẳng bằng khống chế người hắn quen biết ở trong tay, nhìn bọn họ cụp đuôi ở trước mặt hắn mà đối nhân xử thế, càng thú vị hơn.
Hắn thích nhất nhìn chằm chằm vào bí mật và nhược điểm của người khác.
Khâu Hoài Chí hoang mang rối loạn, muốn giải thích, lại phát hiện tất cả mọi người đều cách xa hắn ta rất nhiều.
Trên mặt hắn ta tối tăm, đành phải túm lấy mẫu tử Lộ Nhi, vội vàng rời đi.
Hôm nay hắn ta vì để biểu hiện chính mình đáng thương hơn chút, cũng không ngồi xe ngựa đi ra ngoài.
Giờ phút này đã chật vật như vậy, còn phải dẫn theo Lộ Nhi và đứa nhỏ, nếu muốn ít mất mặt hơn chút, cũng chỉ có thể vòng qua đường lớn, đi tắt qua đường nhỏ!
"Ngươi thật ngu xuẩn! Cũng không biết giúp ta cản bọn họ lại? Khóc sướt mướt thì làm được cái gì!" Khâu Hoài Chí vô cùng tức giận.
Lộ Nhi co rụt lại: "Bọn họ trực tiếp bảo mấy bà tử bịt miệng thiếp lại... Đến cửa Trạng Nguyên Lâu mới nới lỏng ra rồi bắt thiếp nói chuyện..."
"!!!" Khâu Hoài Chí giờ phút này hận không thể chửi ầm lên.