Nhưng ánh mắt Tống phụ căng thẳng, giọng nói cũng vội vàng hơn: “Tại sao Tam vương gia lại đột nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện nhà chúng ta vậy chứ?”
“Trước đó vài ngày, đại công chúa đến làm khách ở nhà Đại vương gia, chẳng lẽ hắn cảm thấy đại công chúa đứng về phía Đại vương gia nên mới cố ý gây phiền phức cho chúng ta sao?” Tống phụ lập tức hỏi lại.
“Không đâu phụ thân, Tam vương gia chỉ là ham chơi thôi.” Tống Thừa lập tức nói: “Hơn nữa, công chúa và Đại vương gia dù sao cũng là chí thân, quan hệ bình thường, sao có thể so đo như vậy được?”
Nhưng nói xong lời này, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng.
Sắc mặt vừa phức tạp vừa căng thẳng nhìn về phía phụ thân: “Mấy thư đồng đó…phụ thân, bọn họ vẫn ổn chứ?”
Tống phụ cau mày, vẻ mặt có chút ngưng trọng.
Tống mẫu ở bên cạnh liếc nhìn trượng phu với vẻ ẩn ý, thở dài rồi hiền từ nói với nhi tử: “Nói cho cùng thì cũng là lỗi của chúng ta…”
Trong lòng Tống Thừa trầm xuống, có dự cảm không lành.
“Nhi tử, đều là mấy người đó không có mệnh tốt…” Tống mẫu nói rất chậm rãi, ánh mắt có chút mơ hồ rồi lại nói tiếp: “Khi con sinh ra liền có cao nhân nói rằng con là Văn Khúc Tinh chuyển thế, bên người phải có đồng tử hầu hạ. Chỉ là số mệnh con quý, mấy thư đồng kia xuất thân nghèo khổ, vận khí không tốt lắm, có thể hầu hạ quý nhân như con đã là may mắn ba đời của bọn họ rồi…Nhưng may mắn này không thể lúc nào cũng có, cho nên bọn họ luôn luôn gặp chuyện…”
“Thư đồng đầu tiên sở dĩ bị đưa đi là bởi vì …hắn bị bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, lại sợ con thương tâm. Sau đó lại thêm hai người…được người nhà đưa về, bây giờ bọn họ ở nơi nào ta cũng không biết…”
“Lại thêm một thư đồng sau đó bởi vì lấy trộm văn chương của con đem ra ngoài bán lấy tiền nên bị ta bán đi, bị rơi vào nhà ai cũng không biết, lại có một thư đồng dây dưa với nha hoàn, cũng không thể giữ lại….Chuyện này nối tiếp chuyện kia…cho nên mới thay đổi nhiều thư đồng cho con như vậy…”
“…”
Những lời của Tống mẫu cũng khá hợp lý.
Nhưng Tống Thừa lại cảm thấy ngơ ngác.
“Đều không tìm thấy? Không còn ai nữa à?” Đầu óc Tống Thừa rối loạn.
“Đúng vậy, duyên phận của con với mấy thư đồng đó chỉ có chừng đó…Hay là để ta chọn một hài tử ở trong nhà quen mắt một chút, con dẫn đến đó ứng phó được không? Ta nghĩ Tam vương gia chưa từng gặp mấy người này, không nhận ra được đâu.” Tống mẫu lại nói ngay.
“Cứ nghe theo mẫu thân con đi.” Giọng điệu Tống phụ cũng thả lỏng nói thêm.
Nhưng Tống Thừa cười không nổi nữa.
Nếu không có Tiêu Vân Chước thì hắn tuyệt đối sẽ không có nửa điểm hoài nghi những lời phụ mẫu hắn nói.
Nhưng mà hiện tại, nhìn phụ mẫu hiền lành của mình, hắn lại cảm thấy lời của bọn họ không thể tin nổi, thậm chí, bọn họ còn có chuyện lừa hắn nữa!
“Không…cần phải tìm cho ra! Mẫu thân, chỉ cần hỏi Nhân Nha Tử là biết thư đồng bị bán đi kia đang ở chỗ nào! Nếu không tìm thấy thì chứng tỏ hai người đang lừa con, bọn họ căn bản đã chết hết rồi!” Tống Thừa tức giận nói: “Hai người nói cho con biết, có phải bọn họ đã…”
Sắc mặt Tống phụ Tống mẫu đã trở nên hoảng loạn.
Tống phụ cắn răng, có vẻ thẹn quá hóa giận nói: “Đúng, đều đã chết cả rồi! Mấy thư đồng nghèo hèn đó đều đoản mệnh cả, chúng ta biết làm thế nào chứ? Chúng ta cũng vì muốn tốt cho con thôi, sợ con biết được rồi sẽ cảm thấy thương tâm nên mới gạt con như vậy. Tam vương gia ở bên kia thì con cứ tìm cách lừa gạt là được, chẳng qua chỉ là hạ nhân thôi, cho dù chết có kỳ lạ một chút thì nhiều nhất chỉ là bồi thường chút tiền bạc mà thôi, chẳng lẽ Tam vương gia còn muốn giúp bọn họ giải oan nữa à?”