Tiểu nhị ở tiệm sách đều cho rằng tiểu cô nương này hẳn là thiên kim không hiểu chuyện của nhà nào đó, đã đặt cược lung tung không nói, thế mà lại còn đặt cược hai trăm lượng, rõ ràng tiểu cô nương này…nhất định là có thù oán với Tống gia công tử!
“Cứ đánh cược như vậy đi.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.
Tiểu nhị tiệm sách liếc mắt nhìn Tiêu Vân Chước một cái rồi thành thành thật thật đi tìm chưởng quầy để bàn bạc. Mà theo ý kiến của chưởng quầy, rõ ràng đây chính là tới đưa tiền cho cửa hàng nên lập tức bảo người viết phiếu đặt cược cho Tiêu Vân Chước.
“Tiểu cô nương, nếu kết quả thật sự giống như ngươi đánh cược thì…vậy ngươi có thể kiếm được hơn một ngàn lượng bạc rồi.” Chưởng quầy híp mắt cười nói.
Nàng là người duy nhất đánh cược như vậy nên đương nhiên nếu thắng sẽ được nhiều.
Tiêu Vân Chước liếc mắt nhìn đối phương, không nói gì nữa, chỉ cầm phiếu đánh cược của mình rời đi.
Tam vương gia đã phái người canh chừng nàng nên nàng vừa ra khỏi cửa liền gặp hắn, người này thở dài, phe phẩy quạt, có vẻ ảo não nói: “Còn mệt cho Tống Thừa vẫn xưng là quân tử, thế mà còn nói không giữ lời! Bổn thiếu gia trước đó còn vô cùng thưởng thức cách làm người của hắn, đúng là đã nhìn lầm người rồi!”
“Người ta bị bệnh, không đến được cũng là bình thường.” Tiêu Vân Chước không buồn cũng chẳng vui.
“Ai biết là bệnh thật hay giả.” Tam vương gia tức giận, không nhịn được lại lải nhải với Tiêu Vân Chước: “Bổn thiếu gia ngày ấy cũng không làm gì hắn cả mà. Cũng không hề kề dao vào cổ hắn buộc hắn phải lập tức cho một lời giải thích về tung tích mấy thư đồng, nhưng bây giờ người này bị bệnh lại trách trên đầu bổn…bổn thiếu gia!”
Hắn mới bị phụ hoàng răn dạy một phen.
Nói hắn không được trêu chọc mấy học sinh vào thời điểm mấu chốt này.
Trong lòng hoàng tỷ kia của hắn đều hướng về gia đình phò mã, ngay khi Tống Thừa bị bệnh, hoàng tỷ liền vào cung cáo trạng. Đại hoàng tỷ là hài tử đầu tiên của phụ hoàng, tuy rằng thân phận mẹ đẻ không cao quý lắm nhưng cũng được phụ hoàng coi trọng, hoàng tỷ nói chuyện thì đương nhiên phụ hoàng phải cho nàng một lời giải thích.
“Mấy ngày nay ta không thể đưa ngươi đến Tống gia để gặp Tống Thừa được, phải đợi khoa khảo kết thúc đã.” Nguyên Nghiêu vô cùng khó chịu.
Trong lòng hắn ngứa ngáy đến ruột gan cồn cào, thật sự không thể chịu nổi lòng tò mò của mình.
“Tam công tử vất vả rồi, vừa lúc huynh trưởng nhà ta cũng phải tham gia khảo thí, lúc này ta cũng không thể cứ chạy ra ngoài mãi làm hắn lo lắng được. Ngày mai ta sẽ cố gắng ở yên trong nhà, đợi khi nào khoa khảo kết thúc đã rồi nói sau.” Tiêu Vân Chước thành thật nói.
Nàng lại ra vẻ đường đường, Tam vương gia nhìn mà lắc đầu: “Nhàm chán, thật quá nhàm chán.”
Tiêu Vân Chước cũng cảm thấy ở nhà thật nhàm chán.
Nhưng đại ca tham gia khoa khảo là chuyện lớn, nàng ở nhà cầu phúc cho hắn nhiều hơn cũng là chuyện tốt.
Trước và sau khoa khảo, các gia đình đều an tĩnh đến cực điểm.
Tiêu Vân Chước cũng đến La gia một chuyến, sau khi siêu độ cho La Phi Diên xong, hạ táng một lần nữa, nàng đã hứa sẽ đến tiễn nàng ấy một đoạn đường.
Tuy nhiên, bầu không khí ở La gia rất trầm thấp, La Phi Diên là hài tử mà La gia thương yêu nhất mà lại biến mất nhiều năm, lại còn phải trải qua chuyện cực kỳ bi thảm như vậy, tất cả người thân trong nhà đều vô cùng đau buồn, những người tới đưa tiễn cũng là họ hàng thân thiết, ở kinh thành không ai biết, mà Tiêu Vân Chước cũng chỉ phụ trách siêu độ, sau khi xong việc liền rời đi ngay không ở lại lâu hơn.
Để tìm được thi cốt của La Phi Diên, dùng mấy lá bùa cùng với siêu độ, Tiêu Vân Chước được La gia đưa năm trăm lượng bạc.
Số tiền này Tiêu Vân Chước giữ lại hai trăm lượng làm tiền dưỡng lão, số còn lại cất vào trong kho nhỏ của mình để dùng sau.