"Vở kịch đang diễn trên kia, các ngươi đã từng xem chưa?" Hoắc phu tử mở miệng hỏi.
Tiêu Văn Việt vừa vào cửa đã nhìn ra, vở kịch đang diễn tên là <<Biệt thanh thai>>, đây chỉ là một phần trong <<Anh; kiệt truyện>>, mà nhân vật chính trong vở kịch này, không phải người ngoài, chính là tằng tổ phụ nhà hắn.
Tằng tổ phụ sinh ra ở những năm cuối tiền triều, trải qua những năm tháng chiến hỏa bay tán loạn, lúc ấy triều đình bất nhân, thu thuế cực nặng, quê nhà còn có tham quan hoành hành, ức hiếp bách tính.
Tằng tổ phụ vốn dĩ có thê tử là thanh mai trúc mã, nhưng ngày thành hôn, lại bị ép trưng binh rời khỏi quê hương, ông ấy ở trong quân mấy năm, đã từng lập được công lao, nhưng đều bị cấp trên cướp mất.
Lúc gần ba mươi tuổi, khắp thiên hạ đều là quân khởi nghĩa, loạn không thể loạn hơn.
Tằng tổ phụ tìm nơi nương tựa dưới cờ của Vu Thánh Tổ, sau này trở thành một mãnh tướng bên cạnh Thánh Tổ, khoảng chừng mười năm, thiên hạ ổn định.
Tằng tổ phụ lập được công lao hiển hách, được phong làm Quốc Công, tằng tổ mẫu cố sống cố chết không chịu gả đi, sau khi lập quốc hai người đoàn tụ, cũng thành một đoạn giai thoại.
Mà vở diễn trước mắt này, đang hát đến cảnh phu thê thiếu niên bị buộc phải tách ra, thường có người đời cảm khái tằng tổ phụ long đong và anh dũng, và tằng tổ mẫu cứng cỏi trung trinh.
Không nói đến tổ phụ bại hoại gia phong nhà hắn, tổ tiên nhà hắn, cũng có truyền kỳ.
Có điều thời gian xoay nhanh, lão tổ tông đã đi đầu thai làm người lần nữa từ lâu, làm con cháu đời sau, Tiêu Văn Việt... quả thực không có cảm nhận gì đặc biệt.
"Vở diễn kịch này cũng chỉ có tổ mẫu nhà ta thích xem, bây giờ bách tính trong dân gian, căn bản đã không còn thích nghe nó nữa, buồn tẻ không thú vị, rất không thú vị." Tiêu Văn Việt thuận miệng nói.
Hoắc phu tử nhíu mày.
Lão nhị này, từ nhỏ đã như vậy, trên người như mọc gai vậy.
"Theo ngươi thì sao?" Hoắc phu tử nhìn về phía Tiêu Văn Yến.
Ánh mắt Tiêu Vân Chước cũng nhìn sang.
Tiêu Văn Yến không hiểu lắm, chỉ vô thức liếc nhìn Tiêu Vân Chước một cái.
Không biết vì sao, rõ ràng ánh mắt của đại tỷ bình tĩnh không xao động, nhưng cậu lại cảm thấy có một cỗ ý lạnh mơ hồ đánh tới, sau lưng cũng dựng thẳng băng lên.
"Ta..." Tiêu Văn Yến ấp úng, kiên trì, sau đó cứ thế nặn ra một nụ cười: "Ta cảm thấy... vở kịch này rất hay, tổ mẫu, trước đây mấy ngày tổ mẫu mới nói với ta, đây là sự tích của tằng tổ phụ..."
Hoắc phu tử nghe vậy, hơi kinh ngạc: "Gần đây ngươi thường hiếu kính bên cạnh tổ mẫu à?"
"Vâng... Đúng vậy." Tiêu Văn Yến khóc không ra nước mắt khẽ gật đầu.
"Hoắc gia chúng ta không thiện võ, thích đọc sách hơn, nhớ năm đó tằng tổ phụ ngươi chính là cảm thấy nhà mình không thông viết văn, không có nội hàm, nên mới định hôn ước với Hoắc gia chúng ta từ sớm, hôn ước này người trong thiên hạ đều biết, còn được Thánh Tổ ban hôn, cũng bởi vậy, cho dù sau này nhà ta biết tổ phụ ngươi có hơi quần là áo lượt, nhưng vẫn như cũ không đổi ý, chỉ có thể cắn răng, gả cô mẫu qua đó..." Hoắc phu tử thở dài.
Trước khi cô mẫu vào cửa, người kia còn chưa hỗn trướng như vậy.
Về sau thế hệ trước của Tiêu gia đều qua đời, cô phụ kia mới không còn kiêng kị gì.
"Nữ tử của Hoắc gia chúng ta, cho dù có hoà ly trở về nhà, cũng không lo không gả được, nhưng các ngươi biết vì sao cô mẫu ta cả đời đều sống chết muốn ở lại Tiêu gia các ngươi hay không?" Hoắc phu tử mở miệng hỏi.
Tiêu Văn Yến nào có biết?
"Ta... không rõ lắm, có điều mẹ ta nói..." Tiêu Văn Yến vừa thốt ra, đột nhiên cảm thấy có chút khó mà mở miệng, nhưng bị tam biểu thúc Hoắc gia nhìn chằm chằm, cậu cũng không dám không nói tiếp, chỉ có thể kiên trì nói ra: "Tằng tổ phụ khi còn tại thế, đã để dành được rất nhiều tiền bạc, mấy đời cũng không xài hết..."
"Buồn cười!" Hoắc phu tử nghe xong, quả nhiên nổi giận.
Ông ấy tức giận mở miệng: "Tiêu gia các ngươi phú quý, nhưng Hoắc gia ta cũng không thiếu ăn thiếu mặc."
"Ta... không phải ta cố ý nói như vậy, ta biết tổ mẫu không như vậy... Ngài đừng nóng giận..." Tiêu Văn Yến rụt cổ lại, sợ bị đánh.