Tiêu Vân Chước nghe những lời này, lông mày cau lại.
Tâm nhãn và tầm mắt của cậu, thật là quá nhỏ.
"Lão hổ cúi đầu xuống, nhìn thấy con kiến dưới chân, ngươi nói nó sẽ lo lắng con kiến nhỏ này đòi mạng nó hay sao?" Tiêu Vân Chước ung dung cười một tiếng, trong lời nói cũng nhiều hơn mấy phần buông lơi: "Ngươi chính là con kiến nhỏ trong mắt ta, nếu ta thật sự muốn ngươi chết, ngươi sống không quá ngày mai."
Nếu thật sự muốn hại một người, nàng có thể làm được không hề có tiếng động.
Bày ra một sát trận, bày bố cục phong thuỷ, hay là triệu hồi quỷ hồn, đối với nàng mà nói không khó.
Nàng không muốn dùng bản lĩnh mà sư phụ nàng dạy để hại người, không muốn làm lỡ chính mình tích đức để kéo dài tuổi thọ, không muốn bởi vì chuyện của những người này mà ảnh hưởng đến mình tu hành... Chỉ là không nghĩ tới chứ không phải là không thể.
"Mạnh miệng..." Tiêu Văn Yến thì thầm một tiếng: "Nhưng ngươi cũng đừng hối hận. Hơn nữa, cho dù ngươi tốt với ta, ta cũng sẽ không... không thật sự coi ngươi là đại tỷ, ta chỉ là nhất thời không phản kháng được ngươi mà thôi..."
Tiêu Vân Chước cũng không thèm để ý những lời cậu nói.
Đối với nàng mà nói, hôm nay mời tam thúc Hoắc gia hỗ trợ chỉ là tiện tay mà thôi, không uổng phí bao nhiêu tâm tư.
Nhưng đã thiếu nhân tình, thì chính là cần phải trả.
"Nhị ca, nhi tử của tam biểu thúc Hoắc gia, trên người có tật à?" Tiêu Vân Chước quay đầu nhìn về phía Tiêu Văn Việt hỏi.
Tiêu Văn Việt hơi kinh ngạc nhìn nàng: "Hoắc tam thúc chỉ có một đứa con, độ tuổi tương đương với ta, khi còn bé muội cũng đã gặp, nhưng lúc hắn mười mấy tuổi không cẩn thận bị ngã gãy cánh tay phải, dẫn đến cầm bút khó khăn coi như bị phế, nhưng sau này, dưới sự bức ép của Hoắc tam thúc, hắn luyện được bản lĩnh viết tay trái, nhưng sau khi hắn 14 tuổi, đã dẫn người hầu cùng nhau đi xa, đầu tiên là ở thư viện Thanh Sơn ít ngày, về sau đi du lịch khắp nơi."
Những chuyện này, là đại ca nói.
Đại ca luôn khen ngợi gia phong của Hoắc gia, cũng khen ngợi vị biểu huynh Hoắc gia bị thương ở tay còn có thể bắt đầu lại từ đầu, nghị lực kinh người.
"Quan hệ giữa phụ tử bọn họ bình thường à?" Tiêu Vân Chước lại hỏi.
"Không sai, sau khi biểu huynh Hoắc gia bị thương, suy sụp tinh thần một thời gian, Hoắc tam thúc không vừa mắt dáng vẻ vô dụng như vậy của nhi tử, cưỡng ép hắn sử dụng tay trái, mặc dù quả thực đã khiến cho nhi tử lần nữa cầm bút viết, nhưng tình cảm quả thực đã xa cách một chút." Tiêu Văn Việt cũng rất bất đắc dĩ, chuyện hắn biết, chỉ là có hơi nhiều.
Tiêu Vân Chước chăm chú nghe.
Nàng có thể nhìn ra, gần đây tam thúc Hoắc gia chắc là có vài chuyện phiền lòng.
Mà chuyện này, ứng trên người nhi tử, nếu như ông ấy nhượng bộ một bước thì sẽ có chuyện vui đến cửa, nhưng nếu quyết giữ ý mình, chắc chắn về già sẽ thê lương, hối hận cả đời.
Tiêu Vân Chước gần như có thể chắc chắn, biểu ca Hoắc gia chắc là muốn thành hôn, chỉ là hôn sự này có thể thành hay không, thì phải xem Hoắc tam thúc có gật đầu hay không.
Đây là chuyện nhà của Hoắc gia, vừa rồi Tiêu Vân Chước không tiện hỏi nhiều.
Bây giờ Tiêu Văn Yến sắp đi theo Hoắc tam thúc học tập, về sau khó tránh khỏi cũng sẽ gặp nhiều, đến lúc đó rồi lại hỏi.
Trọng tâm câu chuyện của Tiêu Vân Chước xoay chuyển quá nhanh, Tiêu Văn Yến cũng không bắt kịp.
Cậu há hốc mồm còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Tiêu Vân Chước khí thế ngất trời nói chuyện phiếm với nhị ca, không nhịn được có chút thất vọng, thở ra một hơi, ngơ ngác ngồi đó tiếp tục xem kịch.
Vở kịch trên sân khấu khiến cậu rất say sưa.
Nhất là hôm nay mấy vở kịch này đều liên quan đến lão tổ tông nhà mình,Tiêu Văn Yến lại càng không thể rời mắt, xem nhiều đến nỗi cũng cảm thấy nhiệt huyết của mình sôi trào.
Tiểu hài tử có tính hay quên, lúc này bị hấp dẫn bởi hí khúc, cậu nào còn nhớ đến biểu tỷ A Nguyên nữa?
Ba người ngồi thành một hàng, trước mắt bày biện thức ăn, trời đã tối lúc nào không biết, bây giờ mới khởi hành về nhà.
Từ khi Tiêu Vân Chước về nhà, đây là lần đầu tiên ba người chung sống hoà bình như thế, thời gian dài, sống chung trong một mái nhà, cho nên lúc bọn họ đứng dậy, hai huynh đệ Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến đều có chút không quá tự tại.
Duy chỉ có Tiêu Vân Chước là thản nhiên nhất, rất vui vẻ nói: "Hí kịch trong Thanh Thuỷ Viên quả thực không giống bình thường, cho dù là người sống hay là ma quỷ, đều rất có phong cách, thật sự là cảnh đẹp ý vui."