Mà bộ dáng an tĩnh này của Tiêu Vân Chước cũng không kéo dài được lâu.
Rất nhanh, thi đình kết thúc, kết quả được công bố.
Tiêu Văn Dũ trong kỳ thi đình có thành tích không tồi, thậm chí còn trúng nhị giáp, đứng thứ năm, được ban xuất thân tiến sĩ!
Tin tức vừa truyền đến, lão thái thái vui đến phát khóc, khen đứa cháu ngoan của mình lên tận mây xanh!
“Cháu là một hài tử từ nhỏ đã rất cứng rắn, chỉ thích chơi đao nghịch thương, ta còn nghĩ cho cháu đi đọc sách, có đọc vài chục năm cũng không nhất định có được kết quả, không ngờ cháu lại kiên nhẫn chịu đựng, chịu khổ cực, không chỉ trúng mà kết quả còn cao như vậy nữa.” Lão thái thái vui mừng, không ngừng vỗ vai Tiêu Văn Dũ.
“Lúc bệ hạ thấy cháu thì ngài nói thế nào? Không giận chó đánh mèo đấy chứ?” Lão thái thái lại hỏi.
Cứ nhìn Tống gia là biết, một người phạm tội, cả nhà tao ương.
Mà Tiêu gia bọn họ năm đó cũng phạm tội không nhỏ, lão già vô dụng kia lại dám dây dưa với cung nữ, nói là dâm loạn cung đình cũng không quá đáng!
Nếu không có lão tổ tông phù hộ thì sao có thể được ở lại kinh thành?!
“Không, bệ hạ nhìn thấy cháu có hỏi cháu có luyện võ không. Cháu trả lời là có, bệ hạ lại gọi người tới thử võ công của cháu, sau đó ngài rất hài lòng, mới phong cho cháu ở thứ hạng cao như vậy. Chỉ tiếc là cháu vô dụng, văn chương bị thiếu một chút linh khí nên không thể tiến vào nhất giáp được.” Tiêu Văn Dũ nói rất quy củ.
Lão thái thái nghe vậy lập tức sửng sốt.
Thi xong rồi, bệ hạ lại thử võ công của cháu trai bà ấy?
Chuyện như thế này trước nay chưa bao giờ xảy ra.
“Theo lý mà nói, phong quan cũng sẽ nhanh chóng được thông báo, thứ hạng của cháu ở hàng đầu như vậy, hẳn là có thể vào được Hàn Lâm, chuyện này cũng phù hợp với quy củ xưa nay. Chỉ là ta lại không đoán ra được ý nghĩ của Thiên gia…trong kỳ thi văn mà lại bảo cháu luyện võ, rõ ràng là đã có suy nghĩ biết cháu luyện võ rồi…” Lão thái thái có chút khó xử.
Đã đi ngược lại ý tưởng của bệ hạ, lại còn muốn có tiền đồ tốt đẹp là chuyện viển vông.
“Tổ mẫu lo lắng quá rồi, lôi đình mưa móc đều là ân đức của bệ hạ, hết thảy cứ nghe theo lời bệ hạ là được.” Tiêu Văn Dũ vui vẻ nói: “Phụ thân lần này dẫn binh trấn áp phản quân, cũng phù hợp với tâm ý của bệ hạ, cháu nghĩ rằng chuyện đã qua rồi thì không ai nhắc lại nữa đâu.”
Tâm tư bệ hạ thế nào, chờ sau khi phong quan rồi sẽ sáng tỏ.
Nếu có tống cổ đi về một địa phương xa xôi, tới một chỗ hẻo lánh làm tri huyện hoặc thậm chí là huyện thừa mà cũng không thể làm nên thành tích gì thì chứng tỏ hắn có cố gắng đến mấy cũng vô dụng.
Nếu đi tới một nơi giàu có đông đúc hoặc ở lại kinh thành, vậy thì hắn chỉ cần thành thật chăm chỉ làm việc là được.
Lúc này Tiêu Vân Chước nhìn đại ca mà không nói gì.
Chỉ là sau khi hắn đi ra ngoài, nàng lại lặng lẽ bảo hạ nhân chuẩn bị một ít trang phục cần dùng cho chuyến đi xa.
Chẳng bao lâu sau, chức quan cho các tân tiến sĩ đã được công bố.
Cũng không khác gì trước đây.
Duy chỉ có đại ca là vẫn không có động tĩnh gì như trước, rất nhiều người bên ngoài suy đoán, có phải là Tiêu gia không được thánh tâm hay không mà bệ hạ cũng lười phong cho hắn một chức quan.
Lão thái thái ngày đêm ưu sầu, không an tâm cho nổi.
Ngay cả Tiêu Văn Việt cũng hiếm khi mở miệng châm chọc đại ca số khổ của mình.
Lại qua thêm ba ngày nữa, thiên gia phái người tới truyền chỉ.
Phần trước thì khen ngợi rất nhiều, nói rằng Tiêu Văn Dũ văn võ song toàn, nhưng phần sau của thánh chỉ lại có gì đó không đúng.
Ý của bệ hạ là phái người đi tuần tra các nước chư hầu và các man nhân bộ lạc, Tiêu Văn Dũ văn võ song toàn nên sẽ đi theo, phụ trách ghi chép và phụ trợ Tuần phủ đại thần truyền Thiên gia thần uy…
Nói một cách đơn giản là cảm thấy Tiêu Văn Dũ thân hình cường tráng, lại còn trẻ tuổi nên khi ra ngoài không dễ dàng bị phát hiện nên hắn được đi theo bên người đại nhân, bí mật ghi lại những việc quan trọng, tốt nhất là phát hiện ra những mối nguy tiềm tàng từ các nước chư hầu. Nếu tuần phủ đại nhân có yêu cầu thì cũng có thể phối hợp để phô trương sức mạnh…