Trước khi Tiêu Trấn Quan rời đi cũng đã dặn riêng quản gia, yêu cầu phải bẩm báo rõ chuyện nhà cho Tiêu Văn Dũ.
Sau khi Tiêu Văn Dũ thi đình xong, quản gia cũng kể lại cho Tiêu Văn Dũ nghe về bản lĩnh gây chuyện của Tiêu Vân Chước.
Cũng bởi vậy mà Tiêu Văn Dũ mới có áp lực tâm lý lớn như vậy.
Chỉ là hắn vốn tưởng rằng mình có thể ở lại kinh thành, chỉ nghĩ sau này chú ý tới muội muội nhiều hơn là được. Lại không nghĩ rằng bệ hạ lại bất ngờ thay đổi như thế, lại phá lệ cho hắn đi theo đội ngũ đi sứ!
Mà hắn cũng biết muội muội mình là người mạnh miệng mềm lòng, tuy rằng nói năng không dễ nghe nhưng cũng là nhắc nhở hắn không được mất cảnh giác, báo cho hắn rằng đường xá nguy hiểm, cần phải chú ý nhiều hơn…
Nhưng hắn cũng không thể không nghĩ đến chuyện, nếu chẳng may mình không thể về được thì cái nhà này phải làm sao bây giờ.
Hắn theo nghiệp văn chính là bởi hai đệ đệ vô dụng, phải đưa ra lựa chọn an toàn nhất, bảo mệnh để giữ vững gia tộc..
Nhưng đế tâm khó dò.
Lúc này Tiêu Văn Dũ chỉ có thể cầu nhị đệ luôn không đáng tin này hỗ trợ.
Tiêu Văn Việt ngáp một cái: “Nếu huynh lo lắng ta phá hủy hết sạch cái nhà này thì cần gì phải tới tìm ta? Nói nhiều thế có ích lợi gì?”
Nếu như tín nhiệm thì không cần phải nhiều lời, nếu như không tín nhiệm…thì càng không cần phải giải thích với hắn nhiều như thế.
“Nhị đệ…” Tiêu Văn Dũ bất đắc dĩ gọi một tiếng, ánh mắt quét về bảng chữ mẫu ở bên cạnh, có chút kinh ngạc, sau đó giọng điệu trở nên bình tĩnh hơn: “Nói thật ra thì quả thực mấy năm nay phụ thân và ta đối xử với đệ không tốt lắm.”
Bàn tay Tiêu Văn Việt đặt trên bảng chữ mẫu, che nó lại.
“Phụ thân ít khi về nhà, mỗi lần trở về đều thấy đệ chơi bời hoặc không tiến bộ, luôn luôn mắng mỏ đệ, không bao giờ nghe đệ giải thích, đó là lỗi của ông ấy, mà ta…chỉ muốn đệ phải nỗ lực hơn một chút, chăm chỉ hơn một chút, lại chưa từng suy xét đến tình cảnh của đệ…” Tiêu Văn Dũ chợt hiểu ra.
Mấy bữa nay, nhị đệ đang luyện chữ.
Trước kia khi mẫu thân còn ở đây, hắn dường như chưa bao giờ đặc biệt yêu thích một thứ gì đó…
Cho nên rốt cuộc là nhị đệ không làm được, hay là…
Lại cẩn thận suy nghĩ, vậy là nhị đệ thích cái gì?
Khi còn bé có một khoảng thời gian hắn nghe nói nhị đệ thích ăn bánh táo chua ngọt, hắn liền đưa qua cho nhị đệ một ít. Nhưng đến khi đưa đến cho nhị đệ thì nhị đệ lại nói mình không thích ăn, thậm chí từ đó về sau mỗi lần nhìn thấy bánh táo chua ngọt cũng rất ít đụng đến.
Cứ luôn cảm thấy hắn ham chơi, ngày nào cũng đi theo loại người như Mạnh Bình Chương chọi dế chơi hoa chơi chim, nhưng…hình như chưa bao giờ nghiện thì phải?
Hiện giờ trong viện này, những thứ đồ chơi đó đã biến mất từ lâu rồi.
“Đại ca vì muốn ta thành thật hơn mà đúng là tốn công tốn sức.” Tiêu Văn Việt hừ một tiếng, mặt không chút cảm xúc nào: “Mà huynh cứ yên tâm đi, con người ta tham sống sợ chết. Nếu trong nhà thật sự xảy ra chuyện thì ta cũng sẽ ra sức tự cứu, không cần huynh chỉ bày. Về phần muội muội mà huynh đang lo lắng thì nàng còn khôn khéo hơn huynh rất nhiều, cho dù ta và huynh có chết thì nàng vẫn còn sống tốt.”
Tiêu Vân Chước cả ngày nhắc đến người chết, thỉnh thoảng còn nói muốn gặp hai huynh đệ trên đường xuống hoàng tuyền…
Nhưng thực tế, những người như vậy lại trân trọng mạng sống của mình nhất.
Hơn nữa, tuy rằng nàng rất biết cách đắc tội người khác, nhưng năng lực kết bạn của nàng cũng không kém.
Nàng dễ như trở bàn tay chiếm được tình cảm của Mạnh gia, Tề gia, thậm chí là cả La gia cô nương, ngày ngày thư từ thăm hỏi, thân cận cỡ này…người khác vất vả mấy năm cũng chưa chắc có thể đạt được, mà nàng thậm chí còn tùy tiện cũng khiến cho Hoắc gia lục thúc và tam thúc đối xử khoan dung, hiện giờ còn có quan hệ tốt với Tam vương gia nữa…
Năng lực thuyết phục bậc này, đại ca muốn theo cũng không kịp.