La Phi Nguyệt thật sự thích những vải vóc này.
Trong kinh có nhiều quý nữ như vậy, đồ trang sức y phục của người nào không được chú ý?
Vải vóc của phường vải Cao Thăng có hoa văn và phẩm chất tốt nhất, hơn nữa có vài loại vải chỉ có vài cuộn, không phải người nào cũng có được! Có tiền cũng không mua được!
Nhưng ở chỗ Tiêu Vân Chước... Thật sự là rất đầy đủ.
Còn có y phục may sẵn, màu sắc hay kiểu dáng đều cực kỳ hợp với Tiêu Vân Chước, có thể thấy được là Hồ gia này thật sự dụng tâm suy nghĩ.
"Tự ngươi chọn đi." Tiêu Vân Chước đồng ý bán, nhưng cũng không quên nhắc nhở: "Tiền công giúp ngươi tìm hung thủ đừng có quên thanh toán đó."
"Ngươi thật đúng là..." La Phi Nguyệt nhịn không được vui mừng: "Ta thật sự là chưa từng thấy ai như ngươi, giống như La Phi Nguyệt ta, dù sao cũng là thiên kim tiểu thư của phủ quốc công, rất nhiều người ước gì được tặng đồ cho ta để có tình cảm, ngươi ngược lại thì hay rồi, một chút thua thiệt cũng không ăn được."
"Bạc so với bằng hữu quan trọng hơn." Tiêu Vân Chước trịnh trọng, lại vô cùng nghiêm túc bổ sung: "Ngươi không nợ tiền ta, thì chúng ta mới có thể làm bằng hữu."
La Phi Nguyệt dĩ nhiên biết nàng cố chấp với vàng bạc, bạc này dĩ nhiên sẽ đưa.
Chỉ là nàng ta có hơi nghĩ không thông.
"Tiêu gia các người nhân khẩu ít, cũng không lui tới nhiều với các nhà trong kinh, phủ đệ mặc dù có chút lớn, nhưng cũng sẽ không trở thành không nuôi nổi chứ, vì sao ngươi si mê kiếm tiền như vậy?" La Phi Nguyệt thật sự vô cùng tò mò.
Tiêu Vân Chước cẩn thận suy nghĩ.
Bây giờ nàng đi theo tổ mẫu quản gia, dĩ nhiên biết vốn liếng như thế nào.
Bản thân nàng cũng tích góp được không ít tiền bạc, chỉ với đồ mà con quỷ của Hồ gia kia cho, đã đủ cho nàng bớt ăn bớt mặc sinh hoạt cả đời.
Nhưng chính là cảm thấy không chắc chắn.
Sơn môn hoang vắng.
Người thủ sơn cũng nghèo khổ vô cùng, khi nàng còn bé bữa đói bữa no, nhìn những thư tịch bảo tàng trong sơn môn kia, chỉ có thể xem không thể bán, còn phải tìm cách phục hồi, cả ngày nhìn sư phụ Quỷ Hồn bay loạn xạ trong sơn môn than thở, nàng cũng phiền muộn theo.
"Khi ta còn bé, có một khoảng thời gian là dựa vào sư phụ đe doạ những người nhỏ yếu hơn, cướp của cải sau khi chết của bọn họ mới có thể sống sót, sư phụ nói, đây cũng là mắc nợ người ngoài, tương lai cần phải trả." Tiêu Vân Chước nghiêm túc trả lời: "Tiền bạc mặc dù là thứ tầm thường, nhưng tuyệt đối không thể thiếu, chuẩn bị nhiều một chút cũng không sai."
Đó là hai năm đầu tiên nàng gặp sư phụ.
Trong tay một đồng cũng không có, trên đường đến sư môn cũng phải ăn cơm chứ?
Sư phụ nói, nàng làm Môn chủ, phải có tôn nghiêm, cho nên không để nàng đi ăn xin, mà chính là dựa vào mình là lão quỷ, chuyên bắt nạt đám tiểu quỷ.
Nhất là gặp được tiểu quỷ không cẩn thận chết tha hương, sư phụ sẽ luôn hỏi rõ ràng vị trí thi thể của bọn họ, sau đó dẫn nàng đến đào bảo bối.
Nhưng sư phụ sợ nàng mắc nợ quá nhiều, nên chỉ cho nàng lấy đủ con số ăn uống là được, tuyệt đối không thể tham lam.
Cứ như vậy vừa đi vừa đào, khi đó trong cái đầu nhỏ bé của nàng, chỉ nghĩ đến tương lai mình nhất định phải nỗ lực kiếm được nhiều tiền hơn.
"Ngươi... Sư phụ ngươi rốt cuộc là thế ngoại cao nhân hay là phi thiên đại đạo, lại nuôi sống ngươi như thế?" La Phi Nguyệt vô cùng giật mình, ánh mắt nhìn Tiêu Vân Chước lại tràn đầy cảm thông: "Ngươi có thể được tìm trở về, quả nhiên là ông trời phù hộ, cha ta nói, bệ hạ rất coi trọng đại ca ngươi, nói là lúc thi đình đã nhìn thấy đại ca ngươi, cảm thấy hắn tuấn tú lịch sự, đại ca ngươi không thể vào hàn lâm, bệ hạ nhất định sẽ đền bù, tương lai tiền đồ dĩ nhiên không thể kém hơn so với trạng nguyên năm nay, sau này Tiêu gia các ngươi có hy vọng ra khỏi mù mịt rồi, ngươi cũng cố gắng hết sức thả lỏng tinh thần mới đúng..."