Lão thái thái thấy nàng tò mò liền kể lại chi tiết.
Lúc đó Tiêu Văn Việt cũng chỉ khoảng bảy tuổi, mấy phòng chính của Hoắc gia muốn tụ tập với nhau, đó cũng là lần đầu tiên Tiêu Văn Việt gặp gỡ mọi người trong Hoắc gia. Lúc mới bắt đầu, tình hình cũng không tệ.
Hắn chỉ trong một thời gian ngắn đã nhớ rõ mọi người Hoắc gia, xưng hô không thành vấn đề, thái độ cũng không nhìn ra được tật xấu gì. Tuy rằng mọi người biết hắn không đọc sách nhiều nhưng cũng không hề có ác cảm với hắn, thậm chí còn khen ngợi.
Lúc ấy mọi người chỉ cho rằng hắn thông minh, đối xử với hắn cũng rất hòa khí, nhưng chẳng bao lâu sau, thái độ của Hoắc gia cũng thay đổi.
Trong ngày hôm đó, Tiêu Văn Việt được mấy huynh đệ thân thích quý mến nên mấy người kia dẫn hắn đi chơi cùng.
Nhưng trong lúc chơi đùa, mấy hài tử Hoắc gia lại nảy sinh mâu thuẫn. Vì tranh giành đồ vật mà trưởng bối trong nhà cho Tiêu Văn Việt mà lại vung tay đánh nhau, thậm chí còn làm Tiêu Văn Việt bị thương!
Vết thương rất nặng, khuôn mặt suýt chút nữa đã bị hủy hoại. Sau đó Khương thị khóc sướt mướt tới cửa, nhất quyết một hai đòi lời giải thích, nói rằng khuôn mặt nhi tử đã bị hủy hoại rồi, sau này không biết phải sắp xếp hôn sự thế nào, mở miệng đòi Hoắc gia phải hứa gả một đích cô nương cho hắn, hứa hôn từ bé!
Nhưng người Hoắc gia cũng không phải là người ăn chay, liền gọi mấy hài tử kia đến hỏi cho rõ ràng.
Hỏi ra thì mới biết được, Tiêu Văn Việt chỉ bằng mấy câu đã châm ngòi thổi gió giữa bọn họ, nhẹ nhàng phân tích sở thích của bọn họ, tìm ra mâu thuẫn ở trong đó, sau đó lại dùng dăm ba câu khiến cho mâu thuẫn càng thêm sâu, khiến bọn họ phải động thủ!
Về phần Tiêu Văn Việt bị thương thì không biết là do vô tình hay cố ý, nói tóm lại chính là trùng hợp!
Các trưởng bối Hoắc gia thấy Tiêu Văn Việt tuổi còn nhỏ mà tâm tư đã ác độc như thế nên đương nhiên không chịu hứa hôn.
Mà nếu không hứa hôn thì phải cho một lời giải thích khác.
Cho nên mấy hài tử trong nhà bị phạt rất nghiêm khắc, phạt đến mức mấy hài tử sinh bệnh, Khương thị không còn lời nào để nói nữa, lúc này mới tính là kết thúc...
Sau đó hai nhà càng ít lui tới với nhau hơn, thậm chí khi đi tới Hoắc gia, lão thái thái cũng chỉ dẫn Tiêu Văn Dũ đi cùng.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến người Hoắc gia không vui khi nhắc đến Tiêu Nhị Lang.
Lúc này Tiêu Vân Chước nghe lão thái thái nói, trong lòng cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng nàng khiếp sợ không phải vì nhị ca nàng tính kế mà là kinh ngạc trước sự ngoan độc của Khương thị.
Cái gọi là tình yêu thương của bà ta thật ra lại là một con dao tẩm độc!
“Nhị Lang cũng là cháu trai của ta, lẽ ra ta phải tin tưởng hắn, nhưng mỗi khi nhớ tới việc này, ta liền cảm thấy…khó có thể tiêu tan. Lần này hắn lại đi tới phủ Lục tướng quân…Nếu chỉ là đòi nhân tình gì đó thì cũng không có gì quan trọng cả, thể diện chẳng qua chỉ là một thứ hư vô mà thôi. Chỉ là Lục lão tướng quân này có một sở thích, đó là rất thích mấy tiểu cô nương trẻ tuổi, ta sợ một khi hắn trở nên hồ đồ thì sẽ không màng đến tình nghĩa huynh muội…Chước Nhi à, ta cũng không muốn nói những lời như vậy, nhưng …cháu cũng phải có lòng phòng bị với nhị ca của cháu.” Lão thái thái vô cùng đau lòng.
Làm trưởng bối mà lại nghi ngờ cháu trai của mình như thế, trong lòng làm sao có thể dễ chịu cho được?
Nhưng mấy năm nay bà ấy đã chứng kiến quá nhiều, Nhị Lang vì lấy được lợi ích hoặc để làm vừa lòng Khương thị mà chưa bao giờ quan tâm đến người khác.
Ánh mắt Tiêu Vân Chước tối sầm.
Trên bàn của nàng vẫn còn đặt nửa bình thuốc kia, nàng liền lấy ra cẩn thận nhìn kỹ.
Hương vị của thuốc trước mặt và hương vị trong trí nhớ không ngừng mò mẫm rồi chồng lên nhau, một lúc sau, cuối cùng nàng mới xác nhận được viên thuốc này…chính là Ích Thọ Đan.
Công thức bào chế loại thuốc này nàng cũng biết.
Thậm chí nàng còn nhớ rõ dược liệu sử dụng bào chế loại thuốc này hiếm có bao nhiêu, tác dụng của nó như thế nào.
Nàng nhoẻn miệng cười: “Nếu lúc cháu mới trở về nhà mà tổ mẫu nói như vậy với cháu thì chắc chắn cháu sẽ rất nghe lời ngài, sau đó vừa nhìn thấy nhị ca thì sẽ quay đầu đi ngay, nhưng bây giờ thì…cháu cảm thấy nhị ca sẽ không hại cháu.”