Tiêu Vân Chước đi vào đi dạo một lần rồi ra, ở trên xe ngựa đợi trong chốc lát, đã nhìn thấy một đứa trẻ năm sáu tuổi chạy đến, ngồi xổm ở bên ngoài chơi.
Bé trai xuất hiện chưa đầy một lát, từ trong hẻm nhỏ bên cạnh có một con quỷ bay ra.
Tiểu quỷ không lớn, nhìn qua cũng chỉ tám, chín tuổi mà thôi, cũng không gầy yếu, sau khi bay ra, thì ngồi xổm ở đối diện bé trai người sống, phối hợp cùng nhau chơi đùa với đối phương.
Tiêu Vân Chước vén rèm xe lên, vào lúc tiểu quỷ kia ngẩng đầu, thì vẫy tay về phía đối phương.
Tiểu quỷ kia sửng sốt hai lần, chỉ vào chính mình, thấy Tiêu Vân Chước gật đầu, lại như người sống chạy tới.
"Tỷ tỷ đang gọi ta sao?" Tiểu quỷ hỏi nàng.
"Đúng vậy." Tiêu Vân Chước mời con quỷ lên xe ngựa, sau đó lấy ra mấy miếng bánh ngọt đặt ở bên cạnh, bên trên bánh ngọt còn dán một lá bùa: "Mời ngươi ăn, thuận tiện hỏi ngươi vài lời."
"Ta có thể ăn sao?" Tiểu quỷ rất vui, vội vàng thử một chút, phát hiện mình vậy mà thật sự có thể ăn được, nhất thời vô cùng vui vẻ: "Tỷ tỷ ngươi hỏi đi, cái gì ta cũng nói! Đã rất lâu rồi không có ai nói chuyện với ta."
"Ngươi chết như thế nào?" Tiêu Vân Chước hỏi.
"Ta? Ta là..." Tiểu quỷ sửng sốt một chút, sau đó có hơi không vui: "Chỉ là ngoài ý muốn, ngã chết, ai... Ngươi đừng thấy ta nhỏ, ta đã chết nhiều năm rồi."
Tiêu Vân Chước đương nhiên có thể nhìn ra được.
Nhưng lúc tiểu quỷ này chết tuổi không lớn lắm, cho nên sau khi biến thành quỷ, dù là qua rất nhiều năm, tâm trí cũng sẽ không trưởng thành quá nhiều, tướng mạo thì càng sẽ không thay đổi.
"Ta nghe nói, nhi tử của Hành chưởng quỹ hàng da này cứ nghe thấy tiếng khóc vào lúc nửa đêm?" Tiêu Vân Chước lại hỏi.
Tiểu quỷ vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, đúng vậy, nó yếu người, gần đây bên chỗ Tề Hoan Lâu có thêm một con quỷ thích khóc, cho nên nó có thể luôn nghe thấy động tĩnh, ta cũng không biết phải làm sao, con quỷ thích khóc này trước khi chết cũng là người thích khóc, ta cũng không ngăn được."
"Trong Tề Hoan Lâu có nhiều tiểu quỷ không?" Tiêu Vân Chước nói tiếp.
Tiểu quỷ lắc đầu: "Chưa đi chỉ có một con, dù sao nhi tử của Lương Thiện Nhân vừa mới kế thừa gia nghiệp chưa được mấy năm, nhưng sau này có thể nhiều thêm mấy con hay không, ta cũng không biết... Lương Khắc Hàn kia đã huỷ sạch tâm huyết của cha hắn!" Tiểu quỷ thở dài có chút từng trải.
Tiêu Vân Chước nhìn thoáng qua Tề Hoan Lâu, chỗ này có chút oán khí, nhưng chưa phải rất nặng.
Mà người chết còn nhỏ tuổi, trước khi chết ngây thơ chất phác, dĩ nhiên sau khi chết cũng sẽ không tạo thành oán khí quá lớn, mà nơi đây lại được chưởng quỹ biến thành nơi mà đám con nhà giàu thường đến chơi, những con cái nhà giàu kia trời sinh có thời vận tốt, dương khí của một đám tiểu thiếu niên cũng có thể áp chế oán khí mơ hồ này, cho nên nhìn bề ngoài, Tề Hoan Lâu không có gì đặc biệt.
"Ngươi cứ không đi, là còn có nguyện vọng gì sao? Ngươi với ta hữu duyên, ta làm giúp ngươi thế nào?" Tiêu Vân Chước hỏi.
Tiểu quỷ sửng sốt một chút.
Đột nhiên kịp phản ứng, người trước mắt là người sống nha!
Nếu đã có thể nhìn thấy nó, còn có thể mời nó ăn.
"Ta nghe nói ở ngõ Hạnh Hoa có một con quỷ chết đói bị một đại sư lợi hại bắt đi, người đại sư kia là ngươi sao?" Tiểu quỷ có chút khẩn trương hỏi.
"Là ta." Tiêu Vân Chước nhẹ gật đầu.
Tiểu quỷ ngây ngốc một chút, sau một khắc, đột nhiên gào to: "Đại sư tỷ tỷ! Ngươi thật sự sẵn lòng thực hiện nguyện vọng giúp ta sao? Ta không có tiền, vận khí cũng không tốt, lúc còn sống rất xui xẻo, chết cũng rất xúi quẩy, ngài thật sự có thể giúp ta sao?"
"..." Tiêu Vân Chước bị nó bất ngờ kích động giật nảy mình.
Tiểu quỷ dáng dấp vẫn còn nhỏ, không thể không nói vẫn còn có chút đáng yêu, Tiêu Vân Chước đối với con quỷ đáng yêu như vậy dĩ nhiên cũng sẽ có thêm một chút kiên nhẫn, liền nói: "Ngươi nói trước một chút, nếu như ta có thể làm, ta nhất định giúp ngươi, nhưng điều kiện tiên quyết là, đợi chấp niệm của ngươi tan đi, ngươi phải ngoan ngoãn đi xuống dưới báo danh, không được phép trì hoãn."
Tiểu quỷ liên tục gật đầu.
Nếu như có thể đi, nó còn lâu mới ở lại đây.