Những người này ngươi một câu ta một câu, câu nào câu nấy đều đâm vào tim, Tiêu Văn Yến tức giận đỏ mắt.
Trên người cậu chịu không ít thương tổn, mặt cũng đã sưng lên, những người này cùng tuổi với cậu, mặc dù sức lực không lớn, nhưng bọn họ ra tay căn bản sẽ không lưu tình, gần như đều cố gắng hết khả năng của mình để Tiêu Văn Yến không đứng dậy được.
"Tùng Thuý, có thể thấy những thiếu niên này là trút giận thay cho Quản gia. Động thủ đi, đừng làm bị thương đến tính mạng, để bọn họ không chạy được là được." Tiêu Vân Chước nói.
Tùng Thuý nghe xong, lập tức xông ra ngoài.
Nàng ta tới đột ngột, mấy thiếu niên kia sửng sốt một chút, nhưng cũng không để ở trong lòng, dù sao cũng chỉ là một nữ tử lớn hơn so với bọn họ mà thôi.
Nhưng một khắc sau, Tùng Thuý ra tay.
Ở trước mặt người luyện võ, những thiếu niên này chính là gà con, nửa điểm năng lực đánh trả cũng không có.
"Đừng! Đừng đánh nữa!" Chưởng quỹ trợn tròn mắt, vội vàng hô hào, nhưng hắn ta cũng không dám tiến lên.
Mà Tiêu Vân Chước lại mở miệng nói ra: "Lương chưởng quỹ, đi tìm sợi dây thừng tới đi, phải đủ dài, đủ chắc."
"Ngươi..." Lương chưởng quỹ cuống quýt: "Không được! Đây đều là quý nhân! Sao ngươi có thể ra tay với các quý nhân chứ?"
"Không xuống tay với bọn họ, vậy xuống tay với ngươi được chứ? Đệ đệ ta đứng cũng không đứng thẳng được, hình như còn rơi mất cái răng, thân thể của Lương chưởng quỹ có đủ bồi thường không?" Tiêu Vân Chước lạnh nhạt nhìn hắn ta, sát khí tràn trề.
Lương chưởng quỹ nhớ tới khế ước vừa ký, vừa sốt ruột vừa tức: "Ngươi... chắc chắn ngươi cố ý đúng không? Làm sao lại trùng hợp như vậy, vì sao lại khéo như vậy?"
"Ngươi phải hỏi những vị công tử này một chút, vì sao cứ phải trùng hợp đối nghịch với ta như vậy, lại tổn thương khách nhân mà ta coi trọng nhất! Hôm nay, rốt cuộc ngươi nghe ta, hay là nghe bọn họ, cần phải lựa chọn cho tốt, chọn sai thì không chỉ mất bạc, ngay cả cái mạng của ngươi cũng không giữ được."
Hoàn trả lại gấp mười.
Bốn chữ lớn này đột nhiên đập vào đầu Lương chưởng quỹ.
Lương chưởng quỹ sốt ruột đến mức muốn khóc, ai hắn ta cũng không đắc tội nổi.
Nhưng bây giờ, đám công tử kia đã thất bại, bị nha hoàn lợi hại kia ném đến cùng một chỗ, đang ngồi dưới đất kêu gào, dường như hắn ta đã nhìn thấy địa ngục buông xuống, không dám nghĩ, nhiều gia đình như vậy, hắn ta đối phó được với người nào...
Càng chết là, hắn ta phải bồi thường bạc, hai ngàn lượng bạc lại thêm tiền thuốc men.
"Ngươi không lấy dây thừng cũng được, ta tự có cách báo quan, đến lúc đó người của quan phủ trực tiếp đến Tề Hoan Lâu của ngươi bắt người, vậy cũng không tệ." Tiêu Vân Chước không lưu tình nói.
Lương chưởng quỹ còn có thể làm sao?
Bây giờ ở đây gây chuyện đánh người chính là đám công tử bột này...
Mà Tiêu gia công tử này bị thương nghiêm trọng nhất, ngộ nhỡ lúc báo án, hắn ta là người cung cấp sân bãi trở thành đồng loã thì phải làm sao?
Đành phải bảo người kiếm dây đưa tới.
Tùng Thuý trói người lại, trước đây lúc nàng ta chưa tới bên cạnh Tiêu Vân Chước, đã từng ở điền trang trói heo, thắt nút là chắc nhất, cột chắc mấy công tử liên tiếp, Tiêu Vân Chước lại gọi A Toàn kia tới, bảo hắn giúp đỡ nhấc Tiêu Văn Yến lên trên xe ngựa.
"Đại tỷ..." Giọng nói của Tiêu Văn Yến yếu ớt.
"Im miệng! Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn phát huy tác dụng giả bộ đáng thương của ngươi đi, nếu không đời này ngươi cứ nằm trên giường đi." Tiêu Vân Chước nhìn cậu, cũng rất lạnh nhạt.
Con người, nên có năng lực phân biệt thị phi.
Tề Hoan Lâu này là nơi nào chứ, là lấy cái gì để làm trò vui? Cậu không nhìn ra à?
Tiêu Văn Yến sửng sốt một chút, rất là ủy khuất.
Cậu bị thương đó! Hơn nữa, vì sao cậu lại bị thương? Rõ ràng là đại tỷ hại cậu thành ra như này, lại còn hung dữ với cậu, dựa vào cái gì chứ?
Cậu cũng rất tức giận!
Bây giờ đã mấy lần rồi? Cậu từng bị đại tỷ đánh, bị nhị ca tính toán, lại bị những người này đánh tập thể, cậu cảm thấy thân thể của mình giống như một nắm bùn vô dụng, bị quăng đi quật lại.
Cậu bị nhét vào trong xe ngựa.
Tiêu Vân Chước và Tùng Thuý thì chậm rãi mang theo đám công tử bột, muốn đi báo quan.