Độ tuổi của Tiêu Văn Yến chính là lúc giáo dục tốt nhất.
Trong nhà cũng chỉ có lão thái thái có thể chú ý được cậu, nhưng kiến thức mà lão thái thái giảng chỉ là trong sách vở, cậu nghe nhưng chưa chắc có thể dùng đến.
Ban đầu Tiêu Vân Chước có chút tức giận với cậu, nhưng lúc này lại tĩnh tâm.
"Triều đình cũng xây dựng thiện đường ở các nơi, hàng năm sẽ phát lương thực, phát bạc, bảo đảm già trẻ trong đó có chỗ dựa vào, vì để tránh cho bọn họ tạo thành những người không nghề nghiệp, thậm chí còn tiến hành phương thức "vừa nuôi vừa dạy", để những đứa nhỏ kia sau khi lớn lên, mỗi người có thể làm chức trách của mình, chỉ là bởi vì tiền bạc của triều đình có hạn, cho nên thiện đường mà quan phủ lo liệu không nhiều, lúc này mới cổ vũ những hộ nhà giàu trong dân gian làm nhiều việc thiện, ngươi chắc là biết chứ?" Tiêu Vân Chước nhẫn nại hỏi.
"Ta đã nghe Hoắc phu tử nói, ông ấy nói lúc Thánh Tổ còn thương cho bách tính nên đã đặc biệt xây dựng thiện đường." Tiêu Văn Yến lầu bầu một tiếng.
Những chuyện này, làm sao cậu có thể không rõ chứ.
"Vậy ngươi lại nhìn Tề Hoan Đường đi, rốt cuộc là làm việc thiện hay là làm việc ác? Lương chưởng quỹ này tiếp quản thiện đường chưa được mấy năm, cũng đã chà đạp đám trẻ bên trong thành bộ dạng mất cảm giác kia, nếu như thêm mười năm, mấy chục năm nữa, thậm chí những thiện đường khác trong dân gian cũng bắt chước, đến lúc đó sẽ có cảnh tượng như thế nào?" Tiêu Vân Chước lại hỏi.
Tiêu Văn Yến nghĩ một chút, cũng hiểu ý Tiêu Vân Chước: "Ngươi nói là, lợi dụng những cô nhi đó kiếm tiền là không đúng? Nhưng hắn ta phụ trách ăn uống của bọn họ, cho bọn họ chỗ ở, ơn nuôi dưỡng này không phải rất lớn à..."
"Bách tính trong dân gian có cuộc sống không tốt, có rất nhiều người sẽ bán con cái, để dùng cho việc chi tiêu, những người này phần lớn là không còn đường nào để đi, mới có thể đưa con cái đến nơi khác cho người ta sai sử. Nhà chúng ta cũng có nô bộc, nhưng cho dù là nô bộc, mỗi tháng còn có lương tháng, còn phải phụ trách chi phí ăn mặc của bọn họ, nô bộc còn nhỏ tuổi càng không thể tùy ý đánh chửi, phải nuôi trước dạy sau rồi mới dùng, nhà đứng đắn, cho dù là chủ tử, cũng sẽ không tùy tiện ngược đãi nô bộc, nếu không sẽ gánh danh tiếng là không hiền lành."
"Nhưng đám nhỏ trong Tề Hoan Đường này, bọn họ còn không phải nô bộc, tuổi còn nhỏ không nói, mỗi ngày đều làm việc nặng, bọn họ không có tiền lương tháng, chỉ lấp đầy cái bụng, còn phải mang ơn với chưởng quỹ của Tề Hoan Đường, dựa vào cái gì?"
"Hơn nữa, người dân bình thường đi ra ngoài làm công, chỉ cần không ký khế ước, đều có thể ra vào tự nhiên, nhưng đám nhỏ trong Tề Hoan Đường lại không thể, sau khi bọn nó đi không chỉ phải trả tiền cho Tề Hoan Đường, còn bị người khác soi mói, bị cái gọi là "báo ơn" áp chế, không thể không tiếp tục làm việc cho Lương chưởng quỹ, ngươi cảm thấy, như này còn tính là đúng không?"
"..."
Tiêu Vân Chước nói liên tục như vậy, miệng đắng lưỡi khô.
Mệt mỏi quá.
Lúc sư phụ dạy nàng coi như dễ dàng hơn nhiều, cho tới bây giờ nàng chỉ cần một chút đã thông suốt, căn bản không cần chỉ điểm cẩn thận như vậy.
Tiêu Văn Yến nghe vậy, cũng hơi kinh ngạc: "Ta... trước đó ta không nghĩ nhiều như vậy..."
Chỉ cảm thấy có ăn có uống, chịu chút khổ thì có sao...
Nhưng bây giờ nghe Tiêu Vân Chước nói như này, hình như... hình như rất không đúng.
Dùng tên tuổi thiện đường, làm chuyện uy hiếp chèn ép, còn được người ngoài khen ngợi, chuyện này, chuyện này rất không nên!
"Ngươi có thể hiểu là được." Tiêu Vân Chước mệt mỏi: "Nếu ngươi muốn làm quân tử được người khác tung hô, thì phải cách xa những chỗ như vậy một chút, quan trọng nhất chính là bản thân phải có năng lực phân biệt."
"..." Tiêu Văn Yến há to miệng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Tiêu Vân Chước thật sự rất kỳ quái.
Lúc thì hung dữ như một con cọp cái, lúc thì lại trở nên rất dịu dàng.
Giống như hiện tại, vậy mà lại nhẹ nhàng nói những đạo lý này với cậu, chứ không phải trực tiếp kéo cậu ra ngoài đánh một trận...
Đương nhiên, cậu không muốn bị đánh, nhưng... dáng vẻ dịu dàng này, cậu cũng không thích ứng được, thậm chí còn có chút sợ hãi!