Tiêu Văn Yến tò mò nhìn chằm chằm, phát hiện chứng mộng du của Lương chưởng quỹ vô cùng nghiêm trọng.
Hắn ta vội vàng chạy loạn trên đường phố, phía sau giống như có người đang truy đuổi hắn ta, đột nhiên dưới chân mềm nhũn cả người còn té ngã trên đất, một khắc sau lại che đầu gào khóc thét lên.
"Cha! Cha đừng đánh nữa! Cha đánh chết con, ai đốt vàng mã cho cha, ai nối dõi tông đường cho Lương gia chúng ta! Bây giờ con còn chưa sinh được nhi tử đâu, chẳng lẽ cha hi vọng nhà chúng ta tuyệt hậu à?" Lương chưởng quỹ gào lên xé họng.
Tuổi tác của hắn ta đã không nhỏ, ba mươi tuổi rồi, nhưng dưới gối chỉ có ba nữ nhi.
Lương lão đầu nghe nói như thế, trong mắt càng bốc hỏa, trực tiếp đánh "ba ba" thêm mấy cái nữa: "Ngươi nghịch tử không có lương tâm! Những năm này ngươi đọc sách đều là uổng phí! Ta dạy ngươi tích đức làm việc thiện, ngươi một câu cũng không nhớ kỹ! Còn muốn nối dõi tông đường? Dựa vào kẻ tai hoạ như ngươi, chi bằng chết đi cho xong, nhà lão Lương ta coi như tuyệt hậu cũng không làm chuyện thất đức này! Ngày mai ngươi lập tức ngừng chuyện kinh doanh này lại cho ta, nếu không, nếu không ta cho dù có tan thành mây khói cũng sẽ không để yên cho ngươi."
Giờ phút này Lương lão đầu nhìn nhi tử, một chút cảm giác đau lòng cũng không có.
Lúc còn sống sở dĩ ông ấy làm thiện đường, không phải là vì hư danh, mà chính là bởi vì nhìn những đứa nhỏ đáng yêu đó, ông ấy nghĩ đến chính mình.
Ông ấy không phải người trong kinh thành, khi còn bé quê nhà gặp đại thiên tai, cả nhà đều chết đói, ông ấy cũng bị người lừa gạt, suýt nữa trở thành thịt trong nồi, nhờ có người hảo tâm dùng mấy miếng bánh bột ngô đổi lại, ông ấy mới giữ được một cái mạng, nhận ông ấy làm con nuôi.
Bản thân cha nuôi cũng không có đồ ăn, lại cứ tiết kiệm khẩu phần để nuôi ông ấy.
Bọn họ cả đường ăn xin tới được kinh thành, cắn răng gian khổ làm ra, lúc này mới tích góp được gia nghiệp của Lương gia.
Nếu không phải vận khí của ông ấy tốt, gặp được cha nuôi hiền lành, nào có thể được sinh con dưỡng cái, tuổi già được trải qua cuộc sống phú quý yên bình?
Cho nên sau này đến lượt nhi tử của ông ấy, ông ấy đặc biệt quan tâm đến việc giáo dục.
Giám sát đứa nhỏ đọc sách, lúc làm việc thiện cũng dẫn đi theo, chỉ hy vọng đứa nhỏ có thể giống như mình, có ơn tất báo.
Ai biết được đứa nhỏ này thuở thiếu thời cũng không tệ lắm, nhưng càng lớn càng tham, càng tham càng hỏng, bây giờ làm cho thiện đường này chướng khí mù mịt! Ông ấy không sợ nhi tử gặp báo ứng, nhưng nghĩ tới những đứa nhỏ bên trong thiện đường, lại thực sự đau lòng.
"Cha! Người hồ đồ rồi à, ta mới là nhi tử của người, những đứa nhỏ kia không có quan hệ gì với nhà chúng ta, người vì sao nhất định phải đòi công đạo thay cho bọn nó chứ?" Lương chưởng quỹ vừa khóc vừa nói, vẫn rất cố chấp.
Mà miệng hắn ta nói ra, tiếng động rất lớn, người trong những cửa hàng bên đường cũng nghe thấy tiếng.
Có không ít người đều đã lén lút nhìn chằm chằm tình hình trên đường.
"Ta không có đứa con bất hiếu như ngươi! Ta đã chết rồi, nhưng ngươi đừng tưởng rằng ta không có cách nào để tóm được ngươi! Sau này ngươi cũng khỏi phải đến mộ phần của ta dập đầu rồi nói những lời giả dối đó để lừa gạt ta! Qua ít ngày nữa chúng ta gặp nhau ở dưới này." Lương lão đầu nghiến răng nghiến lợi, giống như đã hạ quyết tâm.
"Đừng! Đừng! Cha! Cha con biết sai rồi! Người thật sự nhẫn tâm dẫn con đi à?" Lương Khắc Hàn vội vàng kêu lên.
Lương lão đầu cũng không để ý đến hắn ta, mà chính là im lặng nhìn chằm chằm, giọng điệu đã lạnh lẽo hơn rất nhiều: "Con ấy à, không có cha quản thì không được, về sau hàng đêm cha đều tới tìm con, rất nhanh con có thể đi theo cha, con chờ đó..."
Nói xong, thân ảnh kia bay đi xa.
"Cha! Cha! Cha tha cho con đi, con không muốn chết!" Lương chưởng quỹ kêu lên thật to.
Nhưng vừa ngẩng đầu cha đã biến mất, hắn ta bị doạ toàn thân run rẩy, nước mắt đã rơi ra.