Lúc Lương Thiện Nhân vẫn còn sống, Lương chưởng quỹ vẫn là một người bình thường, không làm chuyện gì quá đáng. Sau này không còn người trông chừng mới trở nên không kiêng nể gì như vậy.
Về mặt tài vận, hắn cũng khá may mắn. Nếu chỉ mua cửa hàng rồi mặc kệ hắn như vậy thì tất sau này hắn sẽ vì sự giàu có của mình mà làm hại người khác.
Thay vì thả tai họa này ra, không bằng tận dùng để làm việc khác tốt hơn.
Tiêu Vân Chước không nói thêm nữa, im lặng tính thời gian. Lương chưởng quỹ nhìn Tiêu Vân Chước, lại nhìn nha hoàn đứng phía sau nàng, gấp như thể kiến bò trên chảo nóng.
Lại không hề cảm thấy buồn ngủ, cứ đi qua đi lại không ngừng.
Làm chưởng quỹ? Thật ra thì hắn không sợ, nhưng tiểu thư này vừa nhìn đã biết là một người âm hiểm độc ác, một tờ khế ước mà gần như có thể g.i.ế.t. chết hắn. Nếu như hắn rơi vào tay nàng thì cuộc sống sau này nhất định sẽ rất khó khăn…
Nhưng nếu không đáp ứng, chỉ sợ hắn không còn được nhìn thấy mặt trời mấy ngày nữa.
“Đại sư, ngài đây là bởi vì ta nên mới giơ cao đánh khẽ phải không? Tên khốn kiếp này…hắn chết còn chưa hết tội mà!” Lương Thiện Nhân lại lau nước mắt.
Dù sao cũng là thân nhi tử của ông ấy, so với để nhi tử tự đi tìm chết thì đương nhiên ông ấy hy vọng hắn có thể sống một cuộc sống tử tế.
“Cái này cũng không hẳn chỉ vì ngươi thôi đâu. Ta thấy mấy hài tử ở thiện đường nhìn thấy hắn giống như chuột thấy mèo, nếu ta trực tiếp tiếp quản thì còn phải tìm cách để trấn an bọn họ. Bây giờ chính hắn gây tội lỗi thì phải tự mình gánh vác đi, lúc trước ngược đãi mấy hài tử thế nào thì sau này lại phải tìm cách bồi đắp thế ấy.” Tiêu Vân Chước cũng không hề kiêng dè Lương chưởng quỹ, nói chuyện với quỷ hồn ở bên cạnh.
Lương chưởng quỹ sửng sốt.
Hắn không biết Tiêu Vân Chước đang nói chuyện với ai.
Nhưng ý tứ trong lời nói này thì hắn hiểu được một chút.
“Ta biết nhi tử này của ta còn có thể sống lâu nữa, nhưng mà…từ chuyện này ta đã nhìn ra được, không thể trông cậy vào hắn tự sửa đổi bản tính của mình. Nếu hắn hiểu chuyện, sau này nghe lời ngài thì ta cũng có thể yên tâm mà đi. Nhưng nếu hắn lựa chọn bị đánh…cho dù ngài không đánh chết hắn nhưng ta thì có thể, ta nhất định không để cho hắn tiếp tục hại người. Chờ xuống dưới đó rồi, bất kể là hình phạt nào ta cũng đều chấp nhận.” Lương Thiện Nhân hạ lời hung ác.
“Ta thỉnh ngươi lên đây chỉ là để ngươi dạy cho hắn một bài học chứ không phải là bảo ngươi tự bồi mình vào. Ngươi cũng đừng vội như thế, tài vận và tuổi thọ của hắn quả thật không tồi, nhưng số mệnh của hắn cũng có thể sửa được, chẳng qua phải tốn một chút công sức thôi. Nếu ngươi thật sự buông bỏ được thì ta cũng có thể giúp ngươi một chút.” Tiêu Vân Chước nể mặt một thân công đức của Lương Thiện Nhân, cũng hào phóng một lần.
Trên đời này người có lòng lương thiện rất nhiều, nhưng cả tấm lòng và hành động đều tốt đẹp thì cũng ít thấy.
“Ngươi…ngươi đang nói chuyện với ai thế?” Lương chưởng quỹ sợ hãi.
Nói xong, hắn còn tự tát mình hai cái.
Hắn lại đang nằm mơ sao? Cha hắn vẫn còn ở đây à? Nhưng tại sao hắn lại không nhìn thấy cha hắn!
“Suy nghĩ nhanh lên, không có nhiều thời gian đâu.” Bộ dáng không thèm để ý của Tiêu Vân Chước càng khiến lòng người thêm ớn lạnh.
“Có phải ngươi có thể nhìn thấy cha ta không? Là ngươi bảo cha ta lên đây đánh ta à?” Lương chưởng quỹ càng nghĩ càng sợ hãi: “Đúng là thế rồi…Bằng không thì sao có thể trùng hợp như thế được, ta vừa mới gặp ngươi xong thì buổi tối liền nằm mơ thấy cha ta, cha ta còn muốn bán nhà cho ngươi nữa…Ngươi biết tà thuật!”
“…” Tiêu Vân Chước trừng mắt nhìn hắn.
“A…Đồ khốn nạn!” Lương Thiện Nhân chỉ cảm thấy không muốn nhìn thêm.
Giờ phút này Lương chưởng quỹ như sắp phát điên, cả đời này hắn chưa bao giờ phải chịu một đòn nặng nề như vậy, hơn nữa sự lựa chọn trước mắt đã sắp đến gần rồi…
Hắn không còn đường lui nữa.
Hai lựa chọn… không có lựa chọn nào là con đường dễ đi!