Nghe thấy giọng điệu không mấy khách khí của Quách Sài Nữ, Hoắc tam thúc lập tức khẽ kinh ngạc.
Người con dâu này hình như thay đổi rồi.
Quách Sài Nữ cũng không thấy có vấn đề gì, trước đó khi nhìn thấy người Hoắc gia, trong lòng nàng ấy chỉ có suy nghĩ làm sao để lấy lòng bọn họ. Nhưng vừa rồi đi một đoạn đường, nàng ấy chỉ nghĩ xem không biết mình có thể chiêu đãi Tiêu sư phụ tốt hay không.
Khoảng cách từ tiểu viện đến thư viện này cũng không ngắn lắm, mà nhìn Tiêu sư phụ không hề cường tráng giống y như cha nàng ấy nói, nhìn trăng trắng nho nhỏ không giống như một người có thể sống lâu. Yếu đuối như vậy, lỡ như bị đói bụng thì phải làm sao bây giờ?
Quách Sài Nữ nói xong, không đợi Hoắc tam thúc đáp lời, lập tức bắt tay vào sắp xếp.
Quyết đoán dứt khoát bắt đầu bố trí, hoàn toàn bỏ qua Hoắc tam thúc.
Hoắc Kiệt thấy biểu hiện của thê tử, cũng có vẻ sốt ruột.
Phụ thân mẫu thân hắn đều là người rất quy củ, nhìn bề ngoài thì có vẻ hòa khí đấy, nhưng việc gì cũng rất tỉ mỉ, không thích sự thay đổi, cũng rất coi trọng phẩm giá của người đọc sách. Trong số các bằng hữu mà phụ thân hắn thường lui tới, không có người nào là người bốc đồng liều lĩnh cả.
Lúc hắn còn nhỏ, do bản thân mình ham chơi bị ngã gãy tay, từ đó sinh nhiều vấn đề. Vốn dĩ lúc đó hắn còn tưởng sẽ nhìn thấy ánh mắt đau lòng của phụ thân mình, nhưng ai mà ngờ được thái độ của phụ thân lại vô cùng lạnh nhạt, không cho phép hắn khóc cũng không được náo loạn, còn bắt hắn luyện tay trái. Lúc đó phụ thân hắn còn nói rằng nếu hắn là một kẻ vô dụng thì ông ấy thà không có nhi tử này…
Cho đến bây giờ, hắn vẫn luôn cảm thấy phụ thân trách cứ hắn năm đó ham chơi nên mỗi lần nhìn thấy phụ thân, trong lòng hắn đều không khỏi trở nên căng thẳng, không dám thả lỏng chút nào.
“Những cuốn sách đó…” Hoắc tam thúc nhìn thấy Quách Sài Nữ bất cẩn thu dọn mấy cuốn sách mà ông ấy đặt trên bàn sang chỗ khác, gần như không ngồi nổi: “Phải nhẹ tay một chút, mấy thứ này là cha mượn về…”
Ông ấy vừa nói vậy, Quách Sài Nữ cũng giật mình.
Đối mặt với gương mặt uyên bác của cha chồng, trong tiềm thức nàng ấy cũng có chút căng thẳng.
Nhưng khi quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Chước, đột nhiên nàng ấy cảm thấy…cha chồng kỳ thật cũng chẳng có gì ghê gớm cả.
Ông ấy cũng như bao người khác mà thôi, cũng là hai con mắt một cái mũi. Hơn nữa khi so sánh với cha ruột của nàng ấy thì ngược lại còn hiền hòa hơn rất nhiều. Nếu như nàng ấy làm gì sai thì cha ruột sẽ cầm roi đánh nàng, nhưng cha chồng Hoắc gia thì không giống như vậy, ông ấy không thích dùng bạo lực, cùng lắm là nói mấy lời nghiêm khắc thôi.
Bị nói mấy câu thôi mà, cũng chẳng mấy khối thịt nào cả.
Nghĩ như vậy, Quách Sài Nữ cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Phụ thân, nhà các ngươi có tiền như vậy mà cũng cần phải mượn sách à?” Quách Sài Nữ hỏi thẳng: “Tướng công cũng biết chép sách, tại sao ngài không để hắn chép lại giúp ngài?”
“Cái này thì khác, mấy cuốn sách này đều là do các danh gia đích thân viết ra. Nhìn cuốn sách này, ngửi mùi thơm này, giống như có thể cảm thận được tâm trạng của mấy danh gia đó khi viết xuống những áng văn này…Đây đều là bảo bối.” Hoắc tam thúc cẩn thận cất sách đi: “Chữ viết của Hoắc Kiệt quả thật không tệ, nhưng vẫn còn thiếu chất một chút, muốn sao chép được khí khái của một danh gia thì còn phải đợi thêm hai mươi năm nữa.”
“Cái này thì con không hiểu, con chỉ cảm thấy tướng công viết rất đẹp, chỉ cần rõ ràng dễ hiểu là được. Hơn nữa tướng công của con cũng giỏi lắm, người khác phải dùng tay phải viết chữ, còn hắn là dùng tay trái! Hắn chép sách xong mang đi tiệm sách bán là có thể kiếm được mấy trăm văn tiền.” Quách Sài Nữ thật lòng cảm thấy bội phục.
Trước kia mấy nam nhân ở trong thôn muốn kiếm tiền thì ngoại trừ trồng trọt chỉ có thể lao động nặng nhọc mà thôi.
Chỉ có tướng công của nàng ấy, chỉ cần động tay là được. Làm việc cả một ngày, trên người không chỉ không thối mà còn rất thơm, luôn sạch sẽ hơn so với những nam nhân khác.
“Nàng đừng nói nữa…” Hoắc Kiệt đỏ mặt.
Một cuốn sách kiếm mấy trăm văn, phụ thân hắn sẽ ghét bỏ hắn chết mất.