Miêu thị đã từng gặp nam tử này ở đạo quán nên lúc này khi gặp lại hắn, hồn phách kia lập tức lao ra ngoài, gần như trong nháy mắt đến bên cạnh nam tử kia.
Giọng nói thô ráp của bà ta tràn đầy căng thẳng và hy vọng, bàn tay nắm chặt cánh tay nam tử kia: “Ngươi là Chí Nhi của ta phải không? Chắc chắn ngươi là Chí Nhi của ta rồi, ở đuôi lông mày Chí Nhi của ta có một vết sẹo, lúc thằng bé còn nhỏ không cẩn thận va vào tảng đá bị để lại vết sẹo giống như đúc cái này…”
Nam tử kia cảm thấy hơi khó chịu, cánh tay có chút nặng nề và đau nhức.
Hắn thở hắt ra, nghĩ rằng chắc là mình đọc sách quá mệt mỏi nên đứng dậy đi lại.
Đến khi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đối diện với đôi mắt lạnh lùng kia của Tiêu Vân Chước, trong lòng nam tử kia như thắt lại, có một dự cảm không lành.
Quả nhiên, ngay sau đó, thư đồng bước vào đi tới trước mặt hắn, mời hắn ra ngoài.
Biện Ngạn Tài khẽ cau mày, người này đương nhiên là thư đồng của một vị phu tử nào đó, hắn không tiện cự tuyệt.
Rơi vào đường cùng, Biện Ngạn Tài đành phải bước ra ngoài. Khi đến trước mặt Tiêu Vân Chước, hắn khách sáo hỏi: “Không biết cô nương tìm tại hạ là có chuyện gì?”
Tiêu Vân Chước nhìn gương mặt hắn, nhịn không được nhíu mày.
Lập tức mời đối phương ngồi xuống bàn đá trong sân.
Nàng cầm chén trà trên bàn đá, nhìn lá trà chìm nổi trong chén trà, tiện thể tính một quẻ.
Mà khi nàng đang âm thầm bấm đốt ngón tay nhẩm tính thì Quách Sài Nữ cũng đã hỏi thăm về danh tính và thân thế người này.
Biện Ngạn Tài, năm nay hai mươi sáu tuổi, là đích ấu tử của một vị phú hộ trong kinh thành. Biện gia là một đại địa chủ, trong nhà có mấy cửa hàng lương thực, gia đình rất giàu có. Hắn là hài tử nhỏ nhất, phía trên còn có ba tỷ tỷ nữa nên rất được cưng chiều.
Quách Sài Nữ không biết Tiêu Vân Chước muốn làm gì, sau khi hỏi những vấn đề này xong thì im lặng nhìn nàng.
Trong lòng lại vô cùng chờ mong.
Tiêu Vân Chước nhìn Biện Ngạn Tài, cảm giác đồng tình ban đầu đã phai nhạt mấy phần, nàng thản nhiên hỏi: “Năm ngoái ngươi từng gặp một phụ nhân ở đạo quán, bà ta nói ngươi giống nhi tử của bà ta, không biết công tử có còn nhớ không?”
“Phụ nhân?” Biện Ngạn Tài lập tức cười một tiếng: “Tại hạ thường xuyên đi ra ngoài, làm sao có thể nhớ hết được toàn bộ những người mình gặp trên đường chứ?”
Tiêu Vân Chước nghe hắn nói như vậy cũng không nóng nảy, chỉ nghiêm túc nhìn hắn: “Biện công tử có biết tại sao mình lại thi trượt không?”
Biện Ngạn Tài rất khách khí: “Học thức của tại hạ còn chưa đủ, mặc dù trước đó đã thi trượt nhưng chỉ cần về sau chăm chỉ đọc sách thì nhất định trong tương lai sẽ có một ngày đạt được điều mình muốn, chỉ là không biết vị cô nương này hôm nay đến nói mấy lời này, rốt cuộc là có ý gì?”
“Trên đời này con người đều bị số mệnh chi phối, cũng sẽ có một số người không tin vào số mệnh, cố gắng nỗ lực để nắm giữ vận mệnh trong tay mình. Ta thấy Biện công tử chính là một người trong số đó.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói: “Chỉ là, ngươi nắm giữ vận mệnh của mình nhưng lại không chấm dứt nhân quả lúc trước, lúc ngươi tận hưởng hạnh phúc thì lại có người ở bên ngoài bởi vì ngươi mà chịu khổ. Mà những phúc đức ngươi cưỡng ép đoạt lấy này cũng không thể chèo chống cho ngươi tiến xa hơn được.”
“Ăn nói linh tinh.” Biện Ngạn Tài cau mày: “Tại hạ không quen biết cô nương, không biết tại sao cô nương lại muốn nguyền rủa tại hạ?”
Hắn đang giận dữ, mà mấy học sinh vừa nãy đi theo cũng tranh thủ tiến lại gần.
“Tại sao huynh đài lại tức giận thế? Vị này chính là Tiêu cô nương đại danh đỉnh đỉnh đấy, người ta thường gọi là Tiêu đại sư, có phải có hiểu lầm gì trong này không? Hay là cứ nói ra để ta bình luận xem thử?”
“Đúng thế! Bình luận xem…” Những người khác vội vàng hùa theo.
Nghe từ đằng xa sao mà nghe cho rõ được?
Vẫn phải xích lại gần thì tốt hơn.
Biện Ngạn Tài ngơ ngác một lúc, sau đó sắc mặt trở nên khó coi: “Tiêu đại sư?”
Mấy chuyện huyên náo xôn xao gần đây, sao mà hắn không biết cho được? Tiêu gia tiểu thư, một người tu đạo.
Tại sao lại đột nhiên tới tìm hắn?
“Không có chuyện gì hay ho để nói đâu!” Biện Ngạn Tài vội vàng nói: “Ta còn có mấy bài tập còn chưa làm xong, thứ lỗi không thể tiếp chuyện được.”