Hắn nhìn những người đến kẻ đi trên đường, những người kia ai nấy cũng đều sạch sẽ đẹp đẽ, duy chỉ có hắn vừa bẩn thỉu vừa hôi hám, cứ luôn cảm thấy trên người mình có mùi phân trâu mà vĩnh viễn không thể rửa sạch.
Nương hắn đi vào một cửa hàng mua vải thô, bảo hắn đi theo sát.
Nhưng lúc đó, hắn không muốn đi theo bà ta, tình cờ hắn nhìn thấy ở cách đó không xa có một vị phụ nhân đang mang theo ba tiểu cô nương lên xe ngựa. Ba tiểu cô nương kia ăn mặc rất xinh đẹp, trong tay mỗi người đều cầm những loại điểm tâm mà lúc nãy hắn thấy nhưng không đủ tiền mua.
Đôi chân hắn không thể tự chủ được, liền đi theo.
Bây giờ nghĩ lại cũng không biết lúc đó hắn lấy dũng khí từ đâu nữa.
Hắn vừa đi vừa chạy theo sau xe ngựa suốt cả một đường, sau đó bị ngã sấp xuống. Lúc này người ở trên xe ngựa cũng cảm nhận được sự hiện diện của hắn, bước xuống kiểm tra… Phụ nhân kia rất hiền hòa, trên người lại có mùi thơm, rất tốt bụng đỡ hắn dậy, còn đưa cho hắn một túi điểm tâm.
Hắn cứ ngơ ngác nhận lấy.
Chẳng bao lâu sau phụ nhân kia đã đi xa.
Khi hắn quay đầu lại đã không biết mình đang ở nơi nào, trong lòng cũng thấy hoảng sợ. Hắn lảo đảo đi ngược về, đi rất lâu, lúc đi tới một hẻm nhỏ, hắn nhìn thấy nương mình đang phát điên ở trong đám đông. Nương hắn đang khóc lóc van xin người qua đường giúp đỡ tìm hắn. Bà ta khóc rất xấu xí, nước mắt nước mũi dính đầy trên mặt, vừa bẩn vừa xấu hổ, hoàn toàn không giống vị phụ nhân hắn vừa nhìn thấy lúc nãy…
Hắn không hiểu tại sao nương của hắn lại là người như vậy?
Hắn muốn bước tới nhưng không thể bước nổi…
Hắn rất sợ hãi, sợ sau khi quay về sẽ phải đi theo cha hắn học cách chữa bệnh cho gia súc.
Hắn cũng muốn giống như những hài tử nhà Vương tú tài ở trong thôn, được đọc sách, được những hài tử khác vây quanh và sùng bái, coi như là lão đại trong mấy đứa hài tử. Hắn không muốn mỗi lần người khác chơi đùa thì chỉ có hắn nằm rạp trên mặt đất học về trâu.
Cũng không biết hắn lấy dũng khí từ đâu ra mà hắn không đi tìm nương hắn mà chạy ngược lại tới đường phố vừa rồi hắn bị ngã sấp xuống.
Hắn đã ở trên đường đó mấy ngày.
Ban ngày thì trốn ở trong góc hẻo lánh nhìn người qua đường, ban đêm liền rúc vào đống cỏ khô trong ngõ nhỏ mà ngủ một giấc, một bao bánh ngọt kia hắn để dành ăn suốt cả bảy tám ngày.
Mỗi lần gặp một phụ nhân đi trên đường, trông hiền lành tốt bụng thì hắn sẽ lao tới. Nếu may mắn thì hắn được đối phương cho mấy đồng tiền, còn nếu không may thì sẽ bị người ta đẩy ra…
Mãi cho đến ngày hôm đó, người tặng bánh ngọt cho hắn lại xuất hiện.
Lúc đó hắn rất sợ hãi và lo lắng, nhưng không hề nghĩ ngợi, hắn liền tiến lên ôm thật chặt đối phương gọi “nương”.
Khi đó hắn thực sự sợ hãi, cảm giác lưu lạc ngoài đường thực sự không dễ chịu. Đêm nào hắn cũng rất sợ, cho nên dáng vẻ lúc đó ngơ ngơ ngác ngác, mơ mơ màng màng…
Nhưng cũng chính bởi vẻ đáng thương này mà hắn được mang về…
Khi về đến Biện gia, hắn mới biết được Biện gia chỉ có ba nữ nhi, mà hắn vừa xuất hiện, miệng liên tục gọi nương, lại khẳng định chắc chắn là mình không có cha nương nên đương nhiên hắn được ở lại.
Về sau, hắn cũng thường xuyên nghĩ đến người Chu gia, nhưng phần nhiều chính là lo lắng.
Đã được sống cuộc sống tốt lành, hắn lại càng cảm thấy cuộc sống trước kia của mình quả thật sống không bằng chết.
Những năm đầu, hắn cũng không dám ra ngoài. Về sau, thời gian trôi qua, hắn cũng dần dần quên mất mình từ đâu đến.
Cho đến ngày đó khi nhìn thấy Miêu thị, hắn như bị người cưỡng ép kéo ra khỏi một giấc mơ ngọt ngào, khiến hắn nhớ lại tất cả những gì đã chôn vùi trong quá khứ, trong nháy mắt tỉnh lại!
Mồ hôi đầm đìa, ngày đêm khó yên.
Hắn không rõ, tại sao đã nhiều năm như vậy rồi mà Miêu thị vẫn còn nhận ra hắn? Tại sao không thể hoàn toàn buông tha cho hắn đi!