Lúc này trong lòng Hoắc Kiệt bình tĩnh an nhiên.
Sau khi về kinh, hắn cứ luôn phải lo lắng thê tử sẽ không hòa hợp với gia đình. Tuy nhiên, trong hai ngày vừa rồi, thái độ của phụ thân đối với Sài Nữ rõ ràng đã có chuyển biến tốt đẹp, cũng khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.
Hắn cũng không thể không thừa nhận rằng những mâu thuẫn trước đó cũng không phải là không thể hòa giải được, chỉ là hắn là người ở giữa lại xử lý không tốt.
Chẳng trách thái độ của phụ thân hắn đối với Tiêu Vân Chước không bình thường, biểu muội này thực sự rất thông minh, chỉ vài câu nói đơn giản đã phát hiện được vấn đề giữa hắn và Sài Nữ. Lúc này hắn cũng thấy rất may mắn vì trước đó phụ thân và biểu muội có chút giao tình, nếu không nhờ có chút tình cũ này thì biểu muội sẽ không nhúng tay vào chuyện này, mà như thế thì khó khăn mà hắn và Sài Nữ phải đối mặt sẽ càng nhiều hơn.
Chỉ là hắn cũng thấy khá ngạc nhiên, tại sao Tiêu gia biểu muội lại thần bí đến như vậy.
Toàn bộ Tiêu gia, ngoại trừ vị cô nãi nãi đoan trang hiền lành kia ra thì thật sự không thấy người nào có quy củ cả.
Trong đầu Hoắc Kiệt đang suy nghĩ miên man, chợt nhìn thấy một chùm sáng mờ nhạt đang di chuyển ở cách đó không xa.
Hắn vô thức nhìn sang, lại phát hiện ánh sáng kia đang đi về phía này.
Một lúc sau, khi ánh sáng kia tới gần thôn thì ánh sáng vụt tắt. Nửa đêm canh ba, thôn dân đã ngủ say từ lâu rồi, đột nhiên có một bóng người xuất hiện khiến Hoắc Kiệt không khỏi tò mò, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác kỳ quái. Hắn cũng cẩn thận thổi tắt ánh đèn bên người để tránh cho bản thân trở nên quá dễ thấy.
Hắn lại cẩn thận trốn ở chỗ tối dưới mái hiên, tiếp tục nhìn chằm chằm về hướng lúc nãy.
Dưới ánh trăng yếu ớt, một bóng người mờ mịt nhìn không rõ lắm.
Nếu như là người ở trong thôn thì bước đi phải chắc chắn, có phương hướng rõ ràn. Nhưng quỹ đạo hành động của bóng người này lại hơi mơ hồ, thỉnh thoảng dừng lại quan sát, thỉnh thoảng lại còn quay đầu thay đổi phương hướng.
Qua một lúc sau, bóng người này đến căn nhà bên cạnh.
Hoắc Kiệt ẩn mình trong bóng tối nhìn rõ hơn một chút.
Người kia vẫn đang che mặt, cẩn thận nhìn về phía cửa như thể đang xác nhận điều gì đó, sau đó lại móc từ sau lưng ra một cây đao bổ củi, nhẹ nhàng chạm vào cánh cửa của nhà bên cạnh. Cánh cửa nhỏ bé mỏng manh kia lập tức mở ra.
Thôn này chỉ có mấy căn nhà, mà căn nhà Tiêu Vân Chước nhất định thuê cho được cũng là một căn nhà cũ nát, hàng xóm xung quanh cũng như vậy, đều là nhà tranh dùng bùn đất đắp nên, chỉ có thể miễn cưỡng có chỗ che mưa che nắng chứ không thể phòng trộm được. Nhưng người sống ở chỗ này phần lớn cũng chẳng giàu có gì, kẻ trộm cũng lười vào xem, chỉ phí công tốn sức.
Hoắc Kiệt nhìn thấy người kia lén lén lút lút lẻn vào nhà bên cạnh, lưỡi đao sắc bén phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo khiến hắn dựng tóc gáy.
Đối phương đến vì ai?
Lông tơ trên người Hoắc Kiệt dựng đứng.
Chỉ thấy người kia thận trọng tiến tới cửa sổ, nhìn vào trong qua khe hở. Một lúc sau, hắn ta lấy ra một thứ gì đó, châm lửa rồi đặt vào bên trong cửa sổ.
Dù sao Hoắc Kiệt cũng đã từng đi du ngoạn ở bên ngoài, đã từng nhìn thấy thủ đoạn của người trong giang hồ mấy lần.
Người trước mắt này rõ ràng đang dùng mê hương.
Đối phương dường như đang tính toán thời gian, còn cẩn thận lau cây đao kia hai lần…
Ngay sau đó, người kia đứng dậy chuẩn bị bước vào.
Mà lúc này, Hoắc Kiệt liền biết mình không thể ngồi chờ chết được nữa, vội vàng hét lên với người kia: “Dừng tay! Ngươi là ai, muốn làm cái gì?”
Người kia giật nảy mình, rõ ràng không nghĩ tới ở nhà bên cạnh lại có người!
Trước đó khi hắn nhận được đơn đặt hàng đã vội vàng đến đây, việc đầu tiên sau khi tới là xác định vị trí cần tìm và đánh dấu lại. Mặc dù hắn không nhớ kỹ đường trong thôn nhưng hắn xác định ban ngày khi hắn đến đây, căn nhà tồi tàn ở bên cạnh hoàn toàn không có người ở!
Người kia có chút bối rối, nhưng nghe giọng cũng có thể cảm nhận được người nói chuyện thiếu tự tin, giọng cũng run rẩy, chắc hẳn không phải là người lợi hại gì.
“Im ngay! Nếu không lão tử cũng g.i.ế.t. ngươi luôn!” Người kia thô bạo hét lên.