Hoắc Kiệt nhìn học sinh này tràn đầy phấn khởi, cũng thấy Tiêu Văn Yến hơi đáng thương.
Sau này chỉ sợ là cậu không có thời gian yên tĩnh rồi. Có người tỷ tỷ như thế này, người trong thư viện chắc chắn sẽ ba ngày hai lượt đến tìm cậu nghe chuyện lý thú, nhóm học sinh này hơn phân nửa vẫn coi trọng quy củ, cũng sẽ không quấy rối Tiêu Văn Yến vô ích, chắc chắn sẽ tìm đủ loại lý do, ví dụ như... mài giũa tài văn chương chẳng hạn...
Cuộc sống của Tiêu Văn Yến ở thư viện, chắc chắn sẽ trôi qua vô cùng vất vả, có nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cậu không muốn học tốt cũng không được?
Tiêu Vân Chước rõ ràng có thể không nhắc đến Tiêu Văn Yến...
Nàng chính là cố ý.
Rất nhanh, ba người cùng nhau trở về Độ Linh Các.
Hoắc Kiệt đi cùng với Quách Sài Nữ ra thiện đường phía sau thăm hỏi những đứa nhỏ kia, vốn dĩ Hoắc Kiệt cũng không có bao nhiêu cảm giác với thiện đường, nhưng sau khi đi vào mới phát hiện, nơi này lại có vài người tàn phế đáng thương.
Tay phải hắn nhìn thì bình thường, nhưng không dùng được bao nhiêu lực, cũng là tàn phế.
Lúc này có mấy phần cảm giác đồng bệnh tương liên, nhìn những đứa nhỏ đặc biệt khác, trong lòng cũng không nhịn được mà sinh ra sự đồng cảm, vô ý thức đi theo Quách Sài Nữ cũng nhau chăm sóc.
Tiêu Vân Chước cũng không nhàn rỗi.
Quỷ Hồn Miêu thị hồn bay phách lạc cũng đi theo nàng cùng trở về rồi.
Bà ấy không vào được công đường, nhưng vừa rồi cứ đứng ở ngoài trông coi, sau khi vụ án được định ra, bà ấy cũng đã biết kết quả.
Đêm hôm đó lúc sát thủ vào nhà, bà ấy cũng đang ở đó, nhìn thấy tận mắt nữ nhi dần dần hôn mê, nhìn thấy sát thủ kia suýt nữa xông vào, nào còn nhớ đến oán niệm nữa? Chỉ lo lắng cho nữ nhi của mình.
Khi đó, bà ấy mới nhớ ra, những năm này, bà ấy để nữ nhi thiệt thòi biết bao nhiêu.
Lúc bà ấy bị cha mẹ chồng giày vò, Yên Chi sẽ đứng ra giúp bà ấy, những việc nặng đó, luôn có thân ảnh nho nhỏ của con bé gánh đỡ, vào lúc bà ấy ngày đêm lo lắng, Yên Chi sẽ an ủi bà ấy, giọng nói ấm áp chống đỡ cho bà ấy vượt qua mười cái xuân thu.
Nếu như không có Yên Chi, có lẽ bà ấy đã chết từ lâu rồi.
Không có Yên Chi, cuộc sống của bà ấy còn có thể càng khổ hơn...
Nhìn thấy Yên Chi suýt nữa bị thương bị làm hại, bà ấy không muốn tìm nhi tử nữa, nhi tử không nhận bà ấy thì không nhận đi, bà ấy cũng không để ý, nhưng không được đụng đến Yên Chi là được.
"Nữ nhi của ta... Ta không yên tâm về con bé, đều tại ta không tốt, nếu không phải trước khi chết ta cứ luôn nhớ đến ca ca của nó, nó cũng sẽ không tiếp tục nghe ngóng tung tích của Chí Nhi sau khi ta mất..." Miêu thị thật sự hối hận.
Bà ấy hình như, cái gì cũng không nắm chặt được.
"Nữ nhi của ngươi có tướng mạo rất tốt, tính cách cũng tốt, mấy năm gần đây cuộc sống trôi qua vất vả một chút, nhưng sẽ có hậu phúc." Tiêu Vân Chước nói thẳng.
Có mấy lời, nàng không nói trực tiếp.
Phụ mẫu Chu gia đối với Biện Ngạn Tài mà nói, chưa chắc đã dính líu nhiều, nhưng nỗi khổ của Chu Yên Chi vài chục năm trước, đều đến từ cha mẹ ruột.
Lúc trước Chu gia âm u đầy tử khí, điểm này, so với nghèo khó càng đáng sợ hơn.
Tuổi thọ của Chu phụ không được lâu, đợi sau khi chết, Chu Yên Chi sự vào sự cứng cỏi của mình, cuộc sống càng ngày càng tốt hơn, nàng ta nhanh nhẹn, việc gì cũng biết làm, dáng dấp lại thanh tú xinh đẹp, bất kể là dựa vào chính mình hay là dựa vào lấy chồng, cuộc sống của nàng ta cũng không thành vấn đề, mặc dù sự thật không thể chịu nổi, nhưng đúng là như thế.
Miêu thị trải qua chuyện này, ngược lại còn hiểu ra rất nhiều.
Nghe Tiêu Vân Chước nói vậy, cũng kinh ngạc: "Hậu phúc... Đại sư ngươi nói đúng, Yên Chi chắc chắn là có hậu phúc, con bé và tiểu tử nhà trưởng thôn kia, thanh mai trúc mã, trước đó cũng bởi vì những chuyện trong nhà này, nó cũng không yên lòng đi lấy chồng, từ trước tới nay không chịu nhắc đến hôn sự... Sau này... đợi cha nó đi rồi, đứa nhỏ này cũng coi như có thể suy xét cho chính mình rồi..."
Hôm nay bà ấy cũng nhìn ra sắc mặt trượng phu không đúng, trên người toả ra mùi mục nát, không sống được bao lâu nữa, bà ấy hiểu rồi.