Nhìn rồi lại khiến trong lòng nàng ta giật thót, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Ân Nguyên Phu…hình như rất tức giận?
Nàng ta quen biết Ân Nguyên Phu đã lâu, đương nhiên biết tính tình của hắn. Từ nhỏ hắn ta đã là thần đồng, lại được bệ hạ quý mến nên cực kỳ cao ngạo. Con người hắn ta luôn cao cao tại thượng, không thèm để ý đến ai, càng không bởi vì mấy câu nói của người khác mà nổi giận.
Theo hắn ta, những người tư chất tầm thường này chẳng qua đều là phàm phu tục tử vô dụng, không xứng để hắn tức giận.
Đừng nói là người bình thường, ngay cả trước mặt hoàng tử, thái độ của hắn cũng cà lơ phất phơ.
Nhưng lúc này, sắc mặt của hắn trắng bệch.
Chẳng lẽ…chẳng lẽ những lời Tiêu Vân Chước nói là thật sao?
Nhưng sao có thể như thế được chứ? Ân Nguyên Phu xử sự lỗ mãng, hồng nhan tri kỷ lại là một đống người. Trước đây hắn còn là khách quen của thanh lâu sở quán, sau bởi vì đi tới mấy chỗ như vậy nên bị người vạch tội, hắn mới chịu thu liễm mấy phần. Nhưng bình thường hắn vẫn thường xuyên mời mấy thanh lâu nữ tử kia ra ngoài chơi đùa.
Phàm là khi hắn đi ra ngoài hoặc thiết yến, bên người có đủ loại nữ tử, thường xuyên dính đủ thứ mùi son phấn trên người!
Mặc dù hắn mới hai mươi mấy tuổi, còn chưa thành thân, nhưng nghe nói nữ tử đã từng có quan hệ tình cảm với hắn còn rất nhiều! Đây cũng chính là một trong những nguyên nhân khiến nàng ta chướng mắt Ân Nguyên Phu!
Nhưng bây giờ Tiêu Vân Chước lại nói hắn là người yếu sinh lý!
Nực cười!
Nghĩ như vây, Khương Nguyên cảm thấy chuyện này dù sao cũng liên quan đến tôn nghiêm của nam tử, Ân Nguyên Phu tức giận cũng là bình thường…
Trong đầu Khương Nguyên suy nghĩ miên man, mà Tiêu Vân Chước lại như một lão tăng nhập định, không hề nhúc nhích, trầm tĩnh đến cực điểm, thậm chí còn nhìn về phía Khương Nguyên nói thêm một câu: “Biểu muội có biết không thể tùy tiện nhận nghĩa mẫu nghĩa phụ không? Ngươi ấy à, làm ai không được, lại cứ nhất định phải làm vật thay thế cho Quản Trân Nhi? Ngươi nói Quản gia cô nương này có thích bị người khác tu hú chiếm tổ chim khách không? Chẳng lẽ ngươi không sợ nàng ta lén lút tìm ngươi tính sổ, hoặc là…mượn cái vỏ bọc thân xác của ngươi, một lần nữa trở lại bên người phụ mẫu nàng ta sao?”
Tất nhiên những lời này chỉ để hù dọa Khương Nguyên mà thôi.
Quản Trân Nhi hiện tại đã hồn phi phách tán rồi.
“Ngươi đừng có hù dọa ta!” Khương Nguyên vội vàng hét lên, sau đó có chút âm trầm nói: “Mấy lời ngươi nói đều là đặt điều vô cớ, vừa nãy ta và Ân công tử đã cho ngươi một cơ hội nhưng ngươi lại không tự nắm lấy!”
“Người tới!” Khương Nguyên lập tức hét lên.
Sau đó, có bốn tráng hán từ bên ngoài xông vào, người nào người nấy tinh thần phấn chấn, nhìn là biết không dễ trêu vào.
Khương Nguyên nhìn về phía Ân Nguyên Phu.
Ân Nguyên Phu đã thỏa thuận với nàng ta, hôm nay sẽ giúp nàng ta được hả giận, sẽ đập cái cửa hàng này của Tiêu Vân Chước rồi túm người lôi ra ngoài. Cho dù thế nào cũng phải để nàng ở ngay trước mặt mọi người nói xin lỗi và cầu xin tha thứ.
Người ở phía sau Ân Nguyên Phu chính là bệ hạ, dạy dỗ một tiểu thư nho nhỏ của một tiểu quan chẳng qua chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Lương chưởng quỹ đứng ở trong góc run lẩy bẩy.
Mà lúc này, các quỷ hồn bên trong Độ Linh Các bắt đầu náo loạn, ai nấy cũng đều lo lắng và tức giận.
Bọn họ ai nấy khi chết đều mang chấp niệm, trước kia cũng chỉ có thể tự mình tha thứ, cũng chỉ hy vọng một ngày nào đó có thể buông bỏ tất cả mọi thứ để có thể chuyển thế đầu thai, nhưng cơ hội không nhiều, cũng không dễ dàng. Hiện giờ có Tiêu đại sư xuất hiện, có thể giúp bọn họ làm được điều đó, ai nấy cũng đều mong chờ, cố gắng kiên nhẫn bắt đầu xếp hàng.
Nhưng bây giờ mấy người này lại muốn đập phá cửa hàng sao?
Những tấm bảng gỗ nhỏ đặt trong phòng này là chỗ ở tạm thời của bọn họ, nếu như bị đập rồi thì bọn họ sẽ phải bay tứ tán khắp nơi!
Cho nên giờ khắc này, tất cả các quỷ hồn đều bay ra, vẻ mặt hung thần ác sát đứng bên cạnh mấy tráng hán kia, dùng hết khả năng của mình.
“Đôi cẩu nam nữ này là tệ hại nhất! Khiến bọn họ không dễ chịu thì cửa hàng này sẽ được cứu!” Ngay lập tức có một quỷ hồn hét lên, sau khi chào hỏi một tiếng, các quỷ hồn liền vây quanh Ân Nguyên Phu và Khương Nguyên.