Hoắc Kiệt vô cùng không yên lòng về Tiêu Văn Việt, tiểu tử này tâm nhãn không tốt, không chừng sẽ có thể bán cả muội muội ruột đi, cho nên vì lý do an toàn, hắn vẫn nên đi theo mới được.
Hơn nữa, hắn đối với chuyện của Tiêu Vân Chước cũng rất tò mò, Sài Nữ cũng không cho hắn hỏi nhiều, bây giờ có cơ hội được gặp một lần, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Tiêu Văn Việt không có ý tốt nhìn hắn, nhưng... Không ngăn cản.
Thậm chí lúc quay đầu lại nhìn Tiêu Vân Chước, trong mắt có thêm chút chờ đợi.
"Vừa rồi thứ muội cho ta dùng... có còn hay không?" Tiêu Văn Việt vẫn đang sợ hãi như trước, nhưng... Nếu có người cùng hắn đồng cam cộng khổ, vậy tất nhiên là không thể tốt hơn rồi.
"Không thể tùy tiện cho người khác dùng." Tiêu Vân Chước hiểu ý của hắn, lập tức từ chối.
Cho nhị ca dùng, đó là bởi vì hắn cả ngày nghĩ lung tung, không lời nào có thể thuyết phục, mà Kiệt biểu huynh thái độ trong sáng vô tư, là một quân tử, không cần thứ này, nước mắt trâu cũng không dễ có, hiện tại nàng đúng là không còn.
Tiêu Văn Việt có chút thất vọng, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa.
Hoắc Kiệt luôn cảm thấy Tiêu Văn Việt có điểm là lạ, ánh mắt của hắn phù phiếm như có như không, nhất là lúc ánh mắt đảo qua phòng bên cạnh, giống như vô cùng lo lắng lập tức lướt qua, giống như là có thứ hắn không muốn thấy, sắc mặt cũng hơi trắng, mặc dù đứng thẳng người, nhưng lại giống như là đang cố gắng chống đỡ...
Gặp phải chuyện gì lớn à?
Hoắc Kiệt càng muốn xem một chút.
Tiêu Vân Chước thời khắc chú ý đến tình hình của nhị ca, mặc dù nói hắn chịu không ít kích thích, nhưng tinh thần vững chắc, không ngất được, mới dám tiến hành bước kế tiếp.
Lúc này đã chuẩn bị xong xe ngựa, ba người cùng nhau ra cửa.
Hôm nay Tiêu Vân Chước làm xong chuẩn bị để nhị ca nhìn thấy quỷ, cho nên cũng không mang theo hạ nhân, không muốn để cho bọn họ trông thấy dáng vẻ kinh hãi của nhị ca, coi như chừa cho hắn chút mặt mũi.
Lúc ra cửa, thấy nhị ca đi đứng nặng nề, có chút bước không được, Tiêu Vân Chước lại lấy lý do nhị ca yếu đuối, nhờ Hoắc Kiệt giúp đỡ dìu lấy, Hoắc Kiệt mặc dù cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng thấy Tiêu Văn Việt quả thực rất yếu, thì cũng thoải mái tiến lên hỗ trợ, chỉ là tia lửa giữa hai biểu huynh đệ văng khắp nơi, ánh mắt đã đối chiến mấy lượt qua lại.
Trong xe ngựa, Tiêu Văn Việt thật sự vất vả nhẹ nhàng thở ra.
Cảnh tượng trong phòng này, hắn mãi mãi cũng không muốn nhìn lại.
Nhưng còn chưa kịp vui vẻ, thì đã nhìn thấy bên ngoài có Quỷ Hồn tiến vào trong xe ngựa.
Con quỷ này nhìn trái nhìn phải, sau đó nhẹ nhàng tiến đến, ngồi xuống bên cạnh hắn, vô cùng vui vẻ.
"Xe ngựa này thật là rộng rãi, công tử tiểu thư nhà giàu đi ra ngoài, thật là dễ chịu..." Tiểu quỷ vẻ mặt hưởng thụ, cảm nhận tư vị lúc còn sống chưa từng được cảm thụ.
"..." Khoé miệng Tiêu Văn Việt co quắp giật hai lần, vội vàng nhắm mắt lại.
Không nhìn thấy, giả bộ như không nhìn thấy!
"Oa..." Tiểu quỷ lại tiến tới trước mặt Tiêu Vân Chước: "Thật sự là thơm quá..."
Tiểu quỷ nói xong, đúng là không tự chủ được tiếp tục tới gần, hận không thể nuốt linh hồn của Tiêu Vân Chước.
"Cút ngay!" Tiêu Văn Việt nghe nói như thế, lại lập tức mở mắt, hai tay vô ý thức hướng về phía quỷ hồn kia.
Trên người hắn có đồ bảo vệ, Quỷ Hồn bị hắn chạm phải, nhất thời cảm nhận được sự đau đớn cực lớn, trong nháy mắt đã bị quăng ra khỏi xe ngựa, mất hình.
Tiêu Văn Việt thở gấp hai cái, cố gắng hết sức để trấn định lại.
"Ngươi còn muốn đánh biểu muội sao?" Hoắc Kiệt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Biểu đệ Văn Việt, biểu muội là một nữ tử, yếu đuối..."
Nói đến đây, hắn nghĩ tới hình ảnh Tiêu Vân Chước tay không đâm xuyên qua tay người áo đen, vội vàng sửa lại: "Nàng từ nhỏ đã chịu khổ nhiều như vậy, ngươi làm huynh trưởng không biết thông cảm hay bảo vệ thì cũng thôi đi, lại còn dám động thủ! Loại người như ngươi, ta thật sự là xấu hổ khi làm biểu huynh của ngươi!"