Tiêu Vân Chước cũng không giấu diếm, kể lại những gì Tần cô nương gặp phải.
Tiêu Văn Việt cũng biết tính cách của mình không tốt, nhưng lúc nghe thấy những gì Tần cô nương gặp phải, trong lúc nhất thời, lại cảm thấy mình cũng coi như là người...
Những năm này hắn luôn nghĩ cách giày vò đại ca, nhưng ngoài miệng thì nói nhiều, cũng chưa từng thật sự hãm hại đại ca điều gì, nhiều nhất chỉ là... khiến hắn tức, thậm chí hận không thể chọc tức chết hắn mà thôi...
Đại ca mặc dù chán ghét, nhưng cũng là người một nhà, bị chính mình tức giận đến mức giơ chân rất thú vị, nhưng nếu như chết... Vậy thì hắn sẽ không còn việc gì vui nữa.
Cho nên hắn cũng không ác như vậy, không bức người của Tiêu gia vào chỗ chết.
Nhưng Tần gia súc sinh này...
Thảo nào muội muội cũng cảm thấy đáng chết.
"Trên đời này lại có người táng tận lương tâm như thế sao? Vì giành tài sản, vì để che giấu hành vi phạm tội của con mình, vậy mà bức chết một nữ tử yếu đuối? Loại người này quả thực là nên băm thây vạn đoạn!" Hoắc Kiệt cũng kinh ngạc, vẻ mặt phẫn nộ: "Biểu muội, chúng ta đi báo quan! Nói rõ với Lục thúc của ta, Lục thúc tất nhiên sẽ làm chủ cho Tần cô nương!"
Tiêu Văn Việt dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngốc để nhìn về phía Hoắc Kiệt.
Quân tử ấy à, cũng đã tức thành như này, còn muốn báo quan.
"Kiệt biểu huynh dùng gì mà ngây thơ như thế? Báo quan? Chứng cứ đâu? Hai biểu huynh của Tần cô nương, quản gia hay là gia đinh, bọn họ ai sẽ nói thật? Ngay chính cả mẫu thân của Tần Xán Như... Giữa nữ nhi đã chết của mình và tuổi già, cũng chỉ chọn cái sau? Nếu không lúc trước bà ta sẽ không quyết định như vậy."
"..." Hoắc Kiệt cũng không phải không hiểu.
Chỉ là cảm thấy: Đáng thương! Đáng tiếc! Thật đáng buồn!
"Chúng ta đi khuyên Tần mẫu một chút thì sao? Bảo đảm cho tuổi già của bà ta, có phải bà ta sẽ có thể đứng ra xác nhận hay không? Ta thật sự là không nhìn được, cả nhà thúc thúc của Tần cô nương đơn giản đều là súc sinh! Để bọn họ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, người chết quả thực là oan ức!" Hoắc Kiệt lại nói.
"Bởi vì bà ta là mẫu thân, cho nên bà ta phạm sai thì không phải là sai sao?" Tiêu Văn Việt lại mở miệng nói ra.
Còn muốn bảo đảm cho cuộc sống tuổi già của bà ta?
"Ta cũng không phải có ý kia, chỉ là suy cho cùng cũng là mẫu thân ruột, bà ta cũng chỉ là quá hồ đồ, trên đời này rất nhiều hậu trạch chịu sự hạn chế của thói đời, chỉ có thể buộc cả đời trên người nhi tử và trượng phu, bà ta không có nhi tử, thì không có sức mạnh, cho nên mới làm ra lựa chọn sai lầm kia..." Hoắc Kiệt cũng cảm thấy Tần mẫu không tốt.
Chỉ là, hắn cho rằng, trước hết phải để cho kẻ ác chịu báo ứng mới được, mà Tần mẫu, nửa đời sau chắc chắn cũng không sống an lòng được...
Tiêu Văn Việt nghe vậy, đúng là nhịn cười không được.
"Kiệt biểu huynh nhất định là chưa từng trải qua sự đau khổ khi bị người thân nhất lừa gạt phản bội, cho nên mới ngây thơ như thế."
"..." Hoắc Kiệt sửng sốt một chút.
Biểu đệ Văn Việt, lại phát điên cái gì thế?
"Vậy người mà Tần Xán Như hận nhất, nên là ai? Không phải là thúc thúc và biểu ca nàng ta, mà chắc là mẫu thân thân sinh ra nàng ta, nếu như ta là nàng ta, tha cho ai cũng sẽ không tha cho nữ nhân nhẫn tâm kia." Tiêu Văn Việt lạnh lùng nói: "Bà ta đã sinh đứa nhỏ ra, thì phải chịu trách nhiệm với đứa nhỏ, phải ôn nhu bảo vệ đứa nhỏ cả đời... Thậm chí... Cho dù là không yêu, cũng không thể làm ra chuyện tra tấn hãm hại nữ nhi ruột cỡ này, huyết mạch của mình cũng không để ý, còn tính là con người à?"
Tiêu Vân Chước hơi kinh ngạc nhìn hắn.
Nàng có thể cảm giác được, lời nhị ca nói... Không phải là vì Tần Xán Như, là vì nàng.