Có người thứ nhất thì sẽ có người thứ hai, vừa nhắc tới chuyện cũ, mọi người vừa phái người đi báo quan vừa bắt đầu suy đoán nguyên nhân dẫn tới chuyện này.
“Cũng có lý, hài tử duy nhất c.h.ế.t đi, cho dù không khóc bảy ngày bảy đêm thì cũng phải đau khổ đến mức không dậy nổi. Nhưng lúc đó sau khi Xán Như xảy ra chuyện, thấy Lưu thị có vẻ rất hốt hoảng…”
“Ta tận mắt nhìn thấy trên quan tài của Xán Như có vẽ thứ gì đó, nhìn qua giống như là lá bùa vậy, nói không chừng là dùng để trấn áp quỷ hồn. Lúc ấy trên linh đường cũng dán lá bùa như vậy…nói là bởi vì nàng mặc áo đỏ tự sát là điềm xấu, vậy chẳng lẽ là lừa người à? Kỳ thật là sợ Xán Như tác quái phải không?”
“…”
Tần gia thân tộc thì ngược lại, càng hy vọng hung thủ g.i.ế.c người chính là cô nương xa lạ trước mặt!
Dù sao chuyện này nếu truyền ra thì danh dự của cả tộc sẽ bị hủy, cũng có ảnh hưởng đến việc làm ăn của bọn họ. Sau này mấy hài tử muốn thành thân gả chồng thì nói không chừng lựa chọn cũng sẽ phải thấp hơn mấy phần!
Nhưng tiểu cô nương này…nhìn thì có vẻ rất trẻ!
Trên khuôn mặt trắng nõn là đôi mắt sạch sẽ vô tội, mà trên người nàng ấy cũng sạch sẽ không hề có chút bụi bẩn nào.
Nhìn thế nào cũng không giống người có thể g.i.ế.c người.
Chẳng bao lâu sau, người của nha môn tới.
Đây là một vụ án lớn.
Sau khi Hoắc Tuân tới, Tiêu Văn Việt và Hoắc Kiệt lúc này mới xuống xe đến gặp Tiêu Vân Chước. Lúc này hai người nhìn Tiêu Vân Chước bằng ánh mắt phức tạp, sắc mặt cứng đờ.
Hoắc lục thúc nhìn ba người này, trong đầu hiện lên ba dấu chấm hỏi thật lớn.
“Tại sao các ngươi lại ở chỗ này?” Hoắc lục thúc cực kỳ khó hiểu.
Kỳ thật nếu Tiêu Vân Chước ở chỗ này cũng có thể hiểu được, dù sao người này cho tới bây giờ chưa từng an phận, ông ấy cũng quen rồi, nhưng tại sao lại có cháu trai của ông ấy và Tiêu Văn Việt cũng ở đây?
“…” Vẻ mặt hai người phức tạp, một lời khó nói hết.
Tiêu Văn Việt lại nhìn hai tòa nhà lớn này.
Vô cùng sạch sẽ, đã c.h.ế.t mấy người mà hoàn toàn không thấy hồn phách nào hết, ngay cả những quỷ hồn bên ngoài cũng không dám tới gần…
“Lục thúc…Cháu chỉ là…dẫn tiểu đệ biểu muội ra ngoài đi loanh quanh thôi…” Da đầu Hoắc Kiệt tê dại: “Biểu muội tới đây làm khách, hai chúng ta không tiện đi vào nên ở bên ngoài canh chừng, không nghĩ tới lại…xảy ra chuyện…”
Hắn nhìn thấy! Nhìn thấy một nửa!
Gió tà và sương đen gần như nhấn chìm cả hai tòa nhà này!
Hắn còn hỏi Tiêu Văn Việt, Tiêu Văn Việt nói có nữ quỷ đang g.i.ế.c người, lại đang cắn nuốt các quỷ hồn khác! Thực sự quá đáng sợ!
Bầu không khí đêm hôm qua quả thật làm cho người ta không rét mà run, con ngựa cũng bồn chồn không yên! Cảnh tượng quỷ dị như vậy căn bản không giống bình thường, giờ hắn vừa nghe thấy Tiêu Vân Chước nhắc đến Tần Xán Như, trong lòng đã hoàn toàn xác định, chính là nữ quỷ quấy phá, g.i.ế.c người báo thù!
Thế nhưng hắn lại không dám nói điều này với lục thúc!
Đã nhiều năm đọc sách thánh hiền như vậy…nếu miệng đầy yêu ma quỷ quái cũng rất khó coi.
Hoắc lục thúc bất đắc dĩ bảo ba người đứng sang một bên, sau đó bắt đầu nghiêm túc dò xét hiện trường.
Rất đẫm máu, rất đáng sợ.
Mấy năm nay Hoắc lục thúc quản lý đủ chuyện lớn nhỏ trong kinh thành, cũng giải quyết không ít vụ án, án g.i.ế.c người đoạt mệnh cũng nhiều, nhưng g.i.ế.c người dứt khoát đẫm m.á.u thế này lại chỉ có một.
Hắn khoảng chừng ba mươi tuổi, cũng xuất thân từ người đọc sách, nhìn thấy cảnh tượng kia vẻ mặt cũng suy sụp, cũng phải nôn mấy lần.
“Một vị phụ nhân sao lại có sức lực lớn để bóp nát cổ người khác như vậy, thậm chí còn móc cả tim ra…” Vụ án này rất quỷ dị, chỉ sợ cũng phải cùng Hình bộ bên kia hợp tác phá án.
“Lục thúc, nếu như Xán Như c.h.ế.t có oán hận, oán khí quấy phá nên Tần mẫu mới phát điên. Con người một kia điên cuồng rồi thì tự nhiên sẽ có những sức mạnh mà không ai có thể lý giải được.” Tiêu Vân Chước nhìn thấy vẻ mặt phiền muộn của ông ấy, cố gắng thay ông ấy đưa ra những lời giải thích hợp lý.
“…” Hoắc lục thúc nhìn nàng chằm chằm: “Rốt cuộc thì cháu ở chỗ này làm gì hả?”
“Cháu cảm giác ở đâu có oán khí thì sẽ tới để siêu độ.” Tiêu Vân Chước nghiêm túc nói.