Hoắc đại cô nương vốn định chờ sau khi gặp Tiêu Vân Chước xong sẽ tự mình nói, lại không nghĩ rằng ánh mắt Tiêu Vân chước tốt như vậy, lập tức đã nhìn ra nàng ta có tâm sự, bây giờ thấy phụ thân cũng không cảm thấy khó xử, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ là lúc này, lại nghe thấy Tiêu Vân Chước nói: "Biểu tỷ, vấn đề của nữ nhi không lớn, nhưng quan hệ vợ chồng của ngươi... Có kiếp số nha."
"???" Hoắc đại cô nương sửng sốt một chút.
Nàng ta còn chưa mở miệng, Quách Sài Nữ vội vàng móc trên người Hoắc Kiệt, móc ra một thỏi bạc, sau đó lập tức nhanh chân đi lên trước, đặt vào trong tay Tiêu Vân Chước.
"Đại tỷ, đây là quy củ của Tiêu sư... Biểu muội." Quách Sài Nữ nói xong, nhếch miệng cười với Tiêu Vân Chước.
"..." Khoé miệng Hoắc Kiệt giật một cái.
Đó là bạc của hắn... Gần đây bán ít chữ, mới kiếm được, rất không dễ dàng.
"Gần đây trong nhà biểu tỷ có phải có khách hay không?" Tiêu Vân Chước hỏi.
"Đúng, nhưng... Là nam tử..." Hoắc đại tỷ tỷ ngơ ngác nói: "Cha chồng ta thượng võ, rất thích kết giao với một số bằng hữu trên giang hồ, nghe nói võ công của khách nhân kia vô cùng tốt, cha chồng nhà ta gặp được, cảm thấy không tệ, cho nên để ở trong nhà, dự định tương lai mời làm thầy dạy võ, dạy bảo đám nhỏ trong nhà..."
Kiếp số phu thê... sẽ không thể nói là nàng sẽ mắc sai lầm chứ?
Vậy làm sao có thể? Mặc dù nói gần đây quả thực có gặp người kia vài lần, nhưng đều cùng với mấy chị em dâu của những phòng khác trong nhà, cách xa xa, nhìn xem đối phương có năng lực dạy bảo đám nhỏ hay không...
"Đại tỷ tỷ, sớm báo án đi, bắt lấy người." Tiêu Vân Chước dứt khoát thẳng thắn: " người này hành vi vô lại, giữ ở bên người, sẽ thành tai hoạ."
"..." Hoắc đại tỷ tỷ nghe mà bối rối, sau đó mê man nhìn về phía phụ thân nhà mình.
Hoắc đại bá cũng sửng sốt một chút.
"Lưu manh? Chuyện này còn được không? Giữ lại người này chẳng phải là sẽ xảy ra chuyện à! Đại tỷ, ngươi nhất định phải nghe Tiêu sư phụ! Nếu như ngươi sợ, ta về nhà cùng ngươi, lại tìm mấy người lợi hại, nhất định có thể hợp lực chế phục được người." Quách Sài Nữ lòng đầy căm phẫn lập tức nói.
Hoắc Kiệt vội vàng tiến lên, nhưng không kéo Quách Sài Nữ trở về.
Mà chính là một lời khó nói hết nhìn đại tỷ tỷ: "Biểu muội đã nói như vậy, tất có đạo lý, phải nghe."
Những người khác, yên lặng.
"Ta đã nghe nói, ngươi có cái danh đại sư, quả nhiên là có thể tính ra được lành dữ?" Hoắc đại bá coi như trấn định, sau đó lại nói với nữ nhi: "Nha đầu Chước Nhi chắc chắn sẽ không hại con, võ phu kia chẳng qua là một ngoại nhân, mấy ngày nay con tạm thời đừng trở về, viết thư thương lượng với thế tử, để hắn phòng bị nhiều hơn, âm thầm tra xét, để phòng vạn nhất."
"Vâng..." Hoắc đại tỷ tỷ còn đang bối rối.
Tiêu Vân Chước đã nói những lời nên nói, sau đó lại khôi phục dáng vẻ vô hại kia.
Rồi uống mấy ngụm trà, ánh mắt bình tĩnh.
Nhưng trong lòng mọi người đã bị câu lên.
Nhị tỷ tỷ càng ngồi không yên, do dự mãi, cũng lấy hầu bao ra đặt vào trong tay Tiêu Vân Chước, đỏ mặt hỏi: "Phụ mẫu đã định cho ta một mối hôn sự ở bên ngoài, ta... Chưa từng gặp, biểu muội có thể nhìn ra tương lai hôn nhân của ta như thế nào không?"
"Nhị tỷ tỷ hồng quang đầy mặt, là điềm tốt, chắc chắn nhân duyên mỹ mãn, là một cọc hôn nhân tốt, nhưng... chỉ là lần này từ biệt, ít nhất phải rời kinh ba mươi năm mới trở về." Tiêu Vân Chước nói nghiêm túc.
Nói như vậy, mấy vị cô nương trong lúc kinh ngạc lại lộ ra nỗi buồn sâu đậm.
Thậm chí tiểu nữ nhi nhà ngũ biểu thúc trực tiếp khóc, lập tức xông lên ôm lấy Nhị tỷ tỷ không buông tay, nước mắt nước mũi giàn dụa, không muốn để cho nàng ấy đi.