Chờ hai người rời khỏi Hoắc gia, sắc trời đã tối rồi.
Trong xe ngựa, sắc mặt Tiêu Văn Yến vô cùng phức tạp, nhìn cảnh tượng bên ngoài màn xe trôi qua từng chút xíu, đột nhiên, lại phát hiện ra chính mình đã bỏ qua rất nhiều thứ.
Cậu sinh ra ở Tiêu gia, cậu có khởi điểm mà người thường không cách nào chạm đến.
Cơ hội của cậu vốn dĩ hơn rất nhiều so với những con cháu hàn môn trong thư viện, những người kia, có người mười mấy tuổi cũng đã là đồng sinh, nhưng cậu thì sao?
Cậu đã sớm nên đọc sách, tập võ, nên tiếp xúc với những biểu huynh đệ Hoắc gia đó để có thể học tập được kiến thức, nên có lòng dạ rộng lớn hơn, tương lai cho dù không phải là công tử như ngọc như nhóm biểu huynh, cũng sẽ là thiếu niên chính trực tài giỏi...
"Đại tỷ, mẹ sẽ còn trở về không?" Giọng điệu của Tiêu Văn Yến có hơi khàn, mở miệng hỏi nàng.
"Ngươi muốn bà ta về không?" Tiêu Vân Chước không trả lời thẳng.
Tiêu Văn Yến im lặng một hồi.
Cậu cảm thấy tâm trạng rất phức tạp.
Cậu muốn, đó là bởi vì đây là mẹ cậu...
Cậu không muốn, bởi vì cậu là Tiêu Văn Yến.
"Ta cảm thấy... mẹ khả năng sẽ trở lại? Dù sao đại ca cũng sẽ thành thân, trong nhà không có chủ mẫu lo liệu, sẽ chọc cho người khác lên án, còn có, bất luận bà ấy bị bệnh hay là như thế nào, cũng không thể đóng quá lâu, nếu không Khương gia cũng sẽ cảm thấy không thích hợp, một khi có người hỏi, nhà chúng ta sẽ không nói rõ được..." Tiêu Văn Yến nghiêm túc suy nghĩ nói.
Tiêu Vân Chước hơi kinh ngạc mà nhìn cậu, sau đó khẽ cười: "Ngươi nói đúng, cho nên bà ta nhất định phải về nhà."
"Vậy ngươi sợ không?" Tiêu Văn Yến vội vàng hỏi một tiếng.
Cậu có hơi sợ, sợ trở lại cuộc sống như trước kia, cậu không muốn làm một con sâu mọt tầm thường không có chí tiến thủ.
"Ta không sợ, ta ngược lại còn rất chờ mong." Tiêu Vân Chước nhếch miệng cười một tiếng, sau đó chế giễu nói: "Chỉ với những lời này của ngươi hôm nay, ta đã biết, nên sợ không phải là ta."
Lúc trước, nàng không sợ, nhưng cũng không có sức, cảm thấy mình là người ngoài, đại ca tôn kính mẫu thân, nhị ca, tiểu đệ cũng đều sẽ đứng về phía Khương thị vô điều kiện.
Mặc dù nàng không buồn, nhưng cũng không thích làm kẻ ác loạn nhà trong mắt bọn họ.
Bây giờ, tiểu đệ trước mắt này, hình như cũng có ý thức của mình rồi.
Cậu đã biết đúng sai, thì sẽ không tiếp tục làm con rối chỉ biết giương nanh múa vuốt.
Thậm chí nàng bắt đầu chờ mong phản ứng của Khương thị khi nhìn thấy Tiêu Văn Yến.
Đứa con bà ta nuôi mấy năm, chưa từng dụng tâm dạy bảo, chỉ mấy tháng, cũng đã không còn là dây leo chỉ có thể ký sinh bên cạnh bà ta, ngược lại còn như một gốc cây rắn chắc trưởng thành khỏe mạnh.
Khương thị, bà ta còn có thể toại nguyện khống chế các con của mình không? Nếu bà ta phát hiện, tất cả đều đã thoát ra khỏi ý nguyện của bà ta, sẽ tức thành dạng gì?
"Ta biết, trước đó là mẹ không đúng." Tiêu Văn Yến dường như đã dùng hết tất cả dũng khí: "Nếu như tương lai mẹ trở về, ta sẽ bảo vệ ngươi, ta sẽ không để cho mẹ lại bắt nạt ngươi, vứt ngươi đi, cũng sẽ không... Tất cả mọi chuyện đều nghe lời của mẹ, ta cũng có thể bảo vệ chính ta."
Ngẫm lại trước đó, cậu từng nói hận không thể khiến Tiêu Vân Chước chết ở bên ngoài...
Thật sự hận không thể lấp cái miệng của mình lại.
Tiêu Vân Chước cười, cũng rất vui vẻ.
Trước đó, đứa nhỏ trước mắt này chính là người khiến người ta ghét nhất ở Tiêu gia, cho nên phải đưa ra ngoài đọc sách, để cậu hiểu chút chuyện, đừng cả ngày kêu la hò hét, nói lời khiến cho nàng tức giận, hiện tại...
Tiêu Vân Chước móc ra một lá bùa: "Tặng cho ngươi, quà gặp mặt."