Mặc dù Tiêu Vân Chước chưa từng tham gia những bữa tiệc lớn như thế này bao giờ nhưng lão thái thái đã sớm nói với nàng về chuyện này, hơn nữa trong phủ còn có Oanh cầm sư và Lâm phu tử, các nàng cũng là người hiểu nhiều biết rộng nên bình thường cũng sẽ nói chuyện với nàng rất nhiều.
Khách nam khách nữ ngồi ở hai khu vực tách biệt, chẳng qua cũng không cách nhau quá xa.
“Đại tỷ, nếu có việc gì thì tỷ cứ bảo Tùng Thúy đi gọi ta.” Tiêu Văn Yến nghiêm túc nói.
“Được.” Tiêu Vân Chước không từ chối ý tốt của cậu.
Hôm nay La Phi Nguyệt cũng tới, chẳng qua bây giờ Tiêu gia có cấp bậc thấp hơn, vị trí ngồi đương nhiên cũng không thể giống nhau được. La Phi Nguyệt ngồi rất gần Vinh Giang trưởng công chúa, cách chỗ nàng ngồi rất xa.
Tiêu Vân Chước cũng không quan tâm lắm, chỉ nhìn đồ ăn trước mặt, ăn chậm rãi để g.i.ế.c thời gian.
“Tiêu gia cô nương có đến không? Mau lên đây cho ta xem thử?” Chỉ là chưa được bao lâu, Vinh Giang trưởng công chúa đã lên tiếng, ánh mắt hướng về phía nàng.
Đám người cũng đều nhìn về phía nàng, trong mắt cũng không có bao nhiêu ác ý.
Trong số mấy cô nương ở nơi này có mấy người Tiêu Vân Chước đã từng gặp, không có thù oán gì với nàng cả, lại đã từng nghe nói về những chuyện nàng làm nên đối với nàng chỉ có hiếu kỳ và dò xét, thậm chí còn tỏ ra tôn trọng.
Trong những cô nương cùng tuổi, có rất ít người không thích nàng.
Tiêu Vân Chước thở hắt ra, đặt đồ trong tay xuống, thành thật bước ra ngoài. Sau khi tới gần hơn một chút liền dứt khoát hành lễ, cũng không mấy nhiệt tình vồ vập.
La Phi Nguyệt khẽ xê mông, ánh mắt háo hức nhìn về phía nàng.
Vinh Giang trưởng công chúa liếc nhìn nàng từ trên xuống mấy lần: “Đứng dậy đi, nghe nói sau khi ngươi hồi kinh rất có danh tiếng, đã nhiều lần làm việc thiện. Mấy tiểu bối trong nhà ta đều rất tò mò về ngươi, cứ nhất định phải mời ngươi tới đây xem thử. Bây giờ vừa thấy…người cũng không tồi, chẳng trách Tam vương gia lại đối xử đặc biệt với ngươi như vậy.”
“Ta và Tam vương gia đều có ý làm chuyện tốt nên mới thành quân tử chi giao thôi.” Tiêu Vân Chước không kiêu ngạo không tự ti, bình tĩnh nói.
Vinh Giang trưởng công chúa cười cười, lại không tiếp tục nói sâu vào chuyện này.
Mà ánh mắt Di Thuận đại công chúa ở bên cạnh lại nhìn chòng chọc vào Tiêu Vân Chước.
Nàng ta và phò mã có cuộc sống phu thê ân ái, tuy rằng không có hài tử nhưng nàng ta cảm thấy trên đời này không có người nào hạnh phúc hơn nàng ta. Phò mã học vấn uyên bác, dịu dàng đến cực điểm, bọn họ phu xướng phụ tùy, vốn có thể sống một cuộc sống êm đềm bên nhau…
Nhưng cũng chính vì Tiêu Vân Chước mà khiến nàng ta biết được sự thật mà nàng ta không nên biết.
Tình cảm của phò mã đối với nàng ta chỉ là hư tình giả ý, phò mã tuấn lãng phong tú nhưng bản thân lại yêu nam phong!
Cuộc hôn nhân đẹp như giấc mơ của nàng ta trong khoảnh khắc đã tan rã, thậm chí khi nàng ta còn chưa kịp phản kháng đã bị ép buộc hòa ly!
Thậm chí, khi nàng ta còn chưa kịp oán hận phò mã thì hai người đã thiên nhân vĩnh cách…
Trái tim nàng ta đã tan vỡ không biết bao nhiêu lần.
Mà người phá vỡ hết thảy những chuyện này chính là cô nương trước mắt, là người mới nhìn qua chỉ nghĩ là một nha đầu điềm tĩnh vô hại…
Di Thuận đại công chúa nhìn nàng đầy ẩn ý, Vinh Giang trưởng công chúa cảm giác được ánh mắt của cháu gái mình, lập tức nói: “Tiêu gia nha đầu, ta nghe kể không ít chuyện về ngươi, gần đây nổi danh nhất hình như là …vụ án của Tần gia nữ? Bản cung thấy rất kỳ quái, ngươi là một nữ tử, tại sao lại thích xen vào mấy vụ án đó thế? Chẳng lẽ không sợ thanh danh bị bêu xấu sao?”
“Thanh danh là do người khác quyết định, ta chỉ làm theo tâm ý của mình thôi. Nếu như biết rõ người khác có oan khuất mà lại chỉ lo thân mình, ngậm miệng không nói, vậy thì nỗi oan kia sẽ khó giải, người c.h.ế.t phải chịu tủi nhục, người sống càng thêm đau khổ vì bị lừa dối, vậy thì những kẻ ác trên đời này sẽ càng bành trướng hơn.” Tiêu Vân Chước nói thật.
“Nhưng làm sao ngươi biết người khác không muốn bị lừa dối! Ta thấy ngươi tự cho mình là thông minh hơn!” Di Thuận đại công chúa nhịn không được tức giận lên tiếng.