Không nói trước chuyện có thể trở thành sự thật hay không, ngay cả Tiêu gia cô nương này... Cũng sẽ bị phiền toái quấn thân.
"Tam đệ, trên giấy rốt cuộc viết cái gì?" Đại công chúa Di Thuận luôn cảm thấy có chút bất an.
Tam vương gia hạ hai tay xuống cũng luống cuống một chút, sau đó lập tức nói: "Tiêu cô nương quả thật là đã tính ra một lang quân như ý cho ngươi, nhưng nàng quả thực lợi hại, ngay cả tên cũng đã viết ra, nhưng bây giờ duyên phận chưa tới, nếu như cho ngươi biết trước, ngộ nhỡ hủy mất đoạn lương duyên này thì phải làm sao? Cho nên hiện tại bổn vương cũng cảm thấy Tiêu cô nương nói không sai, vẫn là thuận theo tự nhiên đi!"
Nói xong, hắn ta cũng thở phào.
Khoé miệng Tiêu Vân Chước khẽ giật.
Hiện tại không ép nữa rồi hả?
"Thật sự là lương duyên?" Trưởng công chúa Vinh Giang vội vàng hỏi.
“Đương nhiên." Tam vương gia mặt dày mày dạn nói: "Thảo nào vừa rồi Tiêu cô nương không nói cho ta biết chứ, bây giờ ta biết mối duyên này ở đâu, cũng hận không thể lập tức giật dây, nhưng mọi thứ chỉ có thể thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu, nếu không sẽ hoàn toàn ngược lại!"
Tam vương gia nói xong, nhìn thoáng qua Tiêu Vân Chước.
Sợ nàng không nhịn được, lại bắt đầu ngay thẳng nói thật.
"Nếu đã là lương duyên, vậy bản cung cũng không cần quá quan tâm." Trưởng công chúa Vinh Giang vừa cười vừa nói.
Mà công chúa Di Thuận nhìn biểu cảm của Tam Hoàng đệ, tuy nói là khuôn mặt vui vẻ, nhưng luôn cảm thấy nụ cười kia không đạt tới đáy mắt, khiến cho nàng ta mơ hồ có chút cảm giác không thoải mái.
Nhưng trước mặt nhiều người như vậy, nàng ta cũng không tiện tra hỏi tới cùng, cho nên cũng chỉ lạnh lùng khẽ cười.
"Chỉ là một quẻ tượng mà thôi, ta cũng không tin những thứ này." Nàng ta thu lại tâm tình, yên lặng nói một câu.
Tam vương gia cười ha ha một tiếng, tùy tiện kéo đề tài, che giấu đi chuyện này.
Tiêu Vân Chước ngồi xuống lần nữa, mà La Phi Nguyệt lại kéo đến bên cạnh nàng.
Lúc này, những ánh mắt xung quanh càng mãnh liệt.
Rất hiển nhiên, tất cả mọi người đều vô cùng tò mò về thân phận của phò mã tương lai, nhưng chữ mà Tiêu Vân Chước viết xuống chỉ có Tam vương gia nhìn thấy, bọn họ trong lòng ngứa ngáy vô cùng.
Bên kia Quản phu nhân nhìn thấy Tiêu Vân Chước bình yên vô sự trở về, dĩ nhiên cũng không thoải mái.
Một lát sau, Tam vương gia đã đi ra khỏi cửa tìm Lục lão tướng quân.
Quản phu nhân không duy trì sự yên tĩnh quá lâu, lại bắt đầu thu xếp: "Ta có một đứa con gái nuôi, hôm nay đặc biệt lấy một bài cầm khúc, tặng cho trưởng công chúa và đại công chúa..."
Bà ta vừa mới nói xong, nha hoàn sau lưng ra khỏi cửa một lần nữa, rất nhanh, Khương Nguyên xuất hiện.
Tiêu Vân Chước cũng không cảm thấy kinh ngạc, người này tìm cách bái nghĩa mẫu, tình huống quan trọng cỡ này, sao có thể thiếu nàng ta?
Khương Nguyên mặc trên người bộ y phục vô cùng tiên khí, như ráng mây chiềuo, trên mặt còn lấy mạng che, sau khi ngồi xuống, bắt đầu đàn lên, không thể không nói, người này gần đây chắc là cũng đã luyện đàn thật tốt, cầm kỹ so với lần trước tiến bộ hơn rất nhiều.
Hôm nay những vị khách nam này, sau khi gặp hai vị công chúa, thì đến nơi khác ngồi, do nam chủ nhân của phủ trưởng công chúa tiếp đãi, lúc này tiếng đàn vang lên, bên kia dĩ nhiên cũng có thể nghe được.
"Biểu muội này của ngươi thật thích khoe khoang, hôm nay cũng không phải lấy kỹ nghệ gặp nhau, sao cần phải là nàng ta tấu đàn mua vui chứ?" La Phi Nguyệt nhìn Khương Nguyên, nhịn không được lắc đầu.
Dùng cầm kỳ thư họa để gặp gỡ, cũng là chuyện thường xảy ra, mọi người cùng thi triển tài năng, không có gì mất mặt.
Nhưng hôm nay yến hội này, là trưởng công chúa làm chủ, không nói sẽ biểu diễn tài nghệ, loại tình huống này, có nhạc công là đủ rồi.
Theo lý thuyết, Khương Nguyên cũng không phải không hiểu quy củ này, làm sao hôm nay lại vẫn có thể mặt dày mày dạn đứng ra!