Tốt xấu gì cũng là hài tử nuôi ở bên cạnh, nếu Khương thị nguyện ý lộ ra vài phần đau lòng thì ngược lại cũng là hợp tình hợp lý, bà ấy cũng không ngại để Khương thị đi nhặt xác cho Khương Nguyên.
Nhưng mà Khương thị nghe xong, mặt không đổi sắc: “Là nha đầu đoản mệnh, thật sự là phúc bạc, nếu kiếp sau nàng ta có thể thác sinh đến nhà như Hoắc gia thì cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy, ở nhà mẹ đẻ được sủng ái, đến nhà chồng còn có con dâu hầu hạ, tốt biết bao nhiêu?”
Lão thái thái nghe mà kinh ngạc.
Tiêu Văn Yến đứng bên ngoài nghe nói như thế lại càng thêm sợ hãi.
Cậu đặc biệt tới đây để nói một tiếng với tổ mẫu, nghĩ Khương Nguyên bây giờ không còn là người Khương gia, thi thể không có ai quản. Tuy rằng cậu cảm thấy Khương Nguyên có sai, nhưng người đã chết rồi, còn tiếp tục thù hận nữa cũng không hay. Cậu muốn xuất tiền để chôn cất... Chỉ là cậu tuổi còn nhỏ, chưa từng xử trí loại chuyện này, cần Diệp quản gia tìm người đi làm nên... cần tổ mẫu đồng ý.
Ai biết được, lại nghe mẫu thân nói như vậy.
Cậu nhấc chân đi vào.
Khương thị vừa nhìn thấy cậu, cây quạt trong tay đột nhiên có sức hơn rất nhiều, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu lại kiên trì.
“A Yến con đã đến rồi sao? Không cần lo lắng cho ta, ta hầu hạ tổ mẫu con ở đây cũng rất tốt...” Khương thị vội vàng nói.
Nếu như là lúc trước, nhất định Tiêu Văn Yến sẽ cảm thấy đau lòng cho mẫu thân, nhưng bây giờ...
Cậu mở miệng nói: “Con cũng cảm thấy rất tốt, mẫu thân cố gắng làm cho tốt.”
“...” Khóe miệng Khương thị giật giật hai cái: “Mấy ngày nay mẫu thân luôn bận rộn, thân thể này có chút không gánh nổi. A Yến, hay là con tới giúp ta một lát đi?” Bà ta không tin lão thái thái có thể cam lòng để cháu trai ruột thịt của mình đứng hầu hạ!
Tiêu Văn Yến mặt không biểu tình ngẩng đầu nhìn bà ta: “Không giúp được, mẫu thân có chút việc để làm cũng tốt.”
“???” Khương thị giật mình.
Đã bao nhiêu ngày rồi, hài tử này còn lạnh tâm như vậy!
“Quả thật so ra thì con kém hơn nhị ca con. Nếu Việt nhi có ở đây thì nhất định hắn sẽ không trơ mắt nhìn vi nương chịu khổ nhiều như vậy. Yến nhi, mấy năm nay thật đúng là ta uổng công nuôi con rồi, con và đại ca con đều là sói mắt trắng! Ta hận trước đó không sinh ra con!” Khương thị lập tức kích động nói.
Trong lòng Tiêu Văn Yến giống như bị kim châm. Ở tuổi của cậu, nghe mẫu thân ruột thịt của mình nói như vậy rất khó không cảm thấy thương tâm.
Cậu cố gắng giữ bình tĩnh nhìn lão thái thái: “Tổ mẫu, cháu muốn xin hai người đi xử lý di thể của biểu tỷ, ngài thấy có được không?”
“Cháu có tấm lòng như vậy là tốt rồi.” Lão thái thái khẽ gật đầu: “Khi còn sống không theo làm ác, sau khi chết nhớ tình cũ, hài tử ngoan, cháu trưởng thành rồi.”
Khương Nguyên làm sai không ít chuyện, nhưng lão thái thái không muốn trong mắt Tiêu Văn Yến chỉ còn lại cừu hận.
Hơn nữa chỉ là một bộ quan tài mỏng mà thôi, để Tiêu Văn Yến tự tay chấm dứt chuyện xưa, cũng có lợi cho sự trưởng thành của cậu.
Khương thị liếc mắt, bà ta chướng mắt nhất là dáng vẻ dối trá này của lão thái thái!
Rõ ràng chán ghét Khương Nguyên mà lại còn làm ra vẻ như vậy! Các hài tử của bà ta, đứa nào đứa nấy đều bị dính chiêu này, thật sự khiến bà ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ngày ngày nguyền rủa lão thái thái quy thiên!
Được lão thái thái cho phép, Tiêu Văn Yến lập tức rời đi, căn bản không dám dừng lại.
Cậu sợ mình nhịn không được lại sẽ nôn.
Gần đây đã nôn ói rất nhiều lần, đại phu nói, cậu bị nguyên nhân tâm lý, do đột nhiên chịu kích thích quá lớn, cần phải tự mình từ từ điều chỉnh, chậm rãi thích ứng…
Lần trước cậu bị gãy xương sườn, cái này còn chưa lành hẳn đâu, gần đây nôn quá nhiều, cảm giác như vết thương cũng nặng thêm vài phần...
Nhưng đại ca nhị ca đều không ở đây, cậu cảm thấy mình nên trông coi nhà, miễn cho lúc đại tỷ từ Độ Linh Các trở về, bị mẫu thân châm chọc khiêu khích...
Cậu ngăn ở trước mặt đại tỷ, thay nàng chia sẻ một ít lời nói ác độc của mẫu thân, cảm giác áy náy trong lòng đối với đại tỷ cũng có thể bớt đi vài phần.