Tiêu Vân Chước thật sự không chịu nổi cái mùi này của hắn, vì vậy lập tức lại hỏi: “Đồ vật mà ngươi vẽ để ở đâu rồi?”
“Trong nhà... Phía sau nhà xí đào một cái hố, đồ ta để dành đều ở bên trong...” Bao Đại Thụ ngượng ngùng cười cười.
“...” Khóe miệng Tiêu Vân Chước giật giật.
Công việc bẩn thỉu này... Ai sẽ làm đây?
Tiêu Vân Chước lập tức thu hắn vào trước, mang theo tấm bảng gỗ mà hắn gửi thân rồi tùy tiện quay về nhà một chuyến.
Trong Tiêu gia, Tiêu Văn Yến đang trốn trong phòng đọc sách, có thể không ra khỏi cửa liền không ra khỏi cửa. Tiêu Vân Chước hiếm khi quan tâm đến thăm cậu, Tiêu Văn Yến vừa thấy nàng trở về, ánh mắt đặc biệt phức tạp.
Cậu cũng muốn mở miệng đuổi người đi.
Trở về làm gì chứ? Mẫu thân nhà mình, thật quá phiền lòng...
“Ta thấy hai mắt ngươi xanh đen, mấy ngày nay hình như nghỉ ngơi không tốt...” Tiêu Vân Chước nghiêm trang mở miệng, sau đó lại tiếp tục nói: “Không sai... ấn đường của ngươi biến thành màu đen, gần đây vận khí có thể không tốt lắm, tốt nhất... lấy độc trị độc, giải trừ vận xui.”
“Đại tỷ, ngươi muốn ta làm gì thì ngươi cứ nói thẳng là được rồi, không cần phải lừa ta.” Tiêu Văn Yến nhịn không được cạn lời: “Ngươi bình thường ánh mắt nhìn ta không phải như vậy, bây giờ hai mắt tỏa sáng, vừa nhìn đã biết là không có chiêu gì tốt rồi. Ta đang suy nghĩ... ta cũng không làm chuyện xấu gì mà...”
Trên mặt Tiêu Vân Chước hiện lên mấy phần chột dạ.
Trên mặt nàng rõ ràng như vậy sao?
Tiêu Văn Yến đã hiểu chuyện như vậy, bảo nàng mở miệng như thế nào cho phải? Nàng vẫn khá hoài niệm hùng hài tử trước kia, lúc đùa giỡn còn có thể lẽ thẳng khí hùng hơn một chút.
“Ta nhận công việc, muốn đi ra thôn xóm ngoài thành lấy một món đồ.” Tiêu Vân Chước suy nghĩ một chút: “Được rồi, thân thể của ngươi vẫn chưa thể cử động được, lát nữa ta vẫn nên đi tìm Lục biểu thúc đại nhân là được rồi.”
Tiêu Văn Yến sửng sốt: “Đại tỷ, ngươi lại muốn làm vụ án à?”
“Ừm.” Tiêu Vân Chước gật đầu.
“Ta đi!” Tiêu Văn Yến không hề do dự: “Ngươi cứ nói thẳng cũng được mà, nói thẳng rồi thì ta sẽ không cự tuyệt. Ngươi chờ một chút, ta thu dọn xong rồi đi cùng với ngươi! Ta thật sự đợi trong nhà quá đủ rồi, ngươi không biết đâu, mẫu thân ngày nào cũng lải nhải, ngày nào cũng nói ta là sói mắt trắng, ta đã nôn ói cả mười bảy mười tám lần rồi, nếu còn tiếp tục như vậy nữa thì ta không còn sống được lâu đâu.”
Cậu lập tức lấy lại tinh thần.
“Mẫu thân nói gì về ta thế?” Tiêu Vân Chước cười híp mắt nhìn cậu.
“Còn có thể nói thế nào? Đơn giản là những lời kia thôi... Những lời này nói người bên ngoài thì không chọc người, duy chỉ có người thân nhất mới cảm thấy khó chịu.” Tiêu Văn Yến nói xong, lại dừng bước nhìn nàng: “Đại tỷ, mệnh của ngươi thật sự quá khổ.”
Khóe miệng Tiêu Vân Chước giật giật.
Đệ đệ của nàng có bệnh.
Mới có mấy ngày mà đã bị Khương thị kích thích thành ra thế này rồi sao? Bản lĩnh của mẫu thân ruột thịt của nàng quả thật là không tệ.
“Nếu con người muốn sống một cách tự tại thì không thể tự chuốc khổ, nhìn bộ dạng ngốc nghếch của ngươi đi, cứ tiếp tục như vậy thì thân thể này của ngươi đã bị chà đạp hư rồi.” Tiêu Vân Chước nói.
“Vậy ta có thể làm sao? Bà ấy là mẫu thân của chúng ta, vừa không thể hung, lại không thể mắng, cho dù bây giờ ta trốn đi thì cũng chỉ tránh được nhất thời, trốn không được cả đời.” Tiêu Văn Yến phiền muộn nói.
“Hôm nay ta mang người ra ngoài, lúc trở về... tặng mẫu thân một món quà lớn.” Tiêu Vân Chước đột nhiên nghiêm túc nói một câu.
Tiêu Văn Yến mơ mơ hồ hồ, không hiểu rõ lắm.
Trong lúc Tiêu Văn Yến thu dọn đồ đạc, Tiêu Vân Chước cũng gọi người đưa tin cho Lục biểu thúc. Rất nhanh, hai đội ngũ đã tập hợp ở cổng thành. Khiến Tiêu Vân Chước kinh ngạc chính là Lục biểu thúc lại đích thân đến đây, rất hiển nhiên, đối với lời nói của nàng, biểu thúc bây giờ vô cùng coi trọng.
Hoắc Tuân không biết Tiêu Vân Chước muốn làm gì, chỉ dẫn theo hai thủ hạ tâm phúc cưỡi ngựa đi theo.
Tiêu Văn Yến và Tiêu Vân Chước cùng ngồi xe ngựa.