Khương thị có chút thất hồn lạc phách.
Ba nữ tử này đều hai mươi hai hai mươi ba tuổi, chính là độ tuổi như hoa, làn da mềm mại, ánh mắt trong suốt, bộ dáng trẻ tuổi lại xinh đẹp...
Bây giờ bà ta làm sao có thể so sánh được!
“Hiện tại ngươi hài lòng rồi chứ!” Khương thị trực tiếp rơi lệ: “Vì sao bệ hạ chỉ ban thưởng cho ngươi? Tất nhiên là ở sau lưng ngươi đã làm cái gì đó khiến cho bệ hạ chú ý tới, cho nên bệ hạ mới ban thiếp thất cho phụ thân ngươi đúng không?! Tiêu Vân Chước, ngươi rốt cuộc là nữ nhi của ta hay là quỷ đòi nợ hả!”
Kiêu ngạo nhất đời này của bà ta không phải là mình sinh mấy hài tử, mà là trượng phu của mình từ đầu đến cuối, chỉ có một mình mình.
Ngay từ đầu bà ta đã nghĩ, cha chồng của bà ta là lãng tử lưu luyến bụi hoa, đương nhiên Tiêu Trấn Quan sẽ không khá hơn chút nào.
Nhưng nếu bà ta đã gả đi, vậy bà ta nhất định phải để Tiêu Trấn Quan không còn lòng dạ nào nhìn người ngoài nữa!
Những năm này bà ta đã làm được!
Nhưng bây giờ, hủy rồi, cái gì cũng hủy hết rồi...
Chuyện mà bà ta từng lấy làm kiêu ngạo bây giờ đã triệt để vỡ vụn, người bên ngoài nhìn bà ta thế nào nữa đây?
Những phu nhân từng hâm mộ bà ta, hiện tại có phải đều che miệng cười trộm rồi không!?
“Mẫu thân khóc quá nhỏ rồi, tốt nhất là ngươi nên lớn tiếng hơn một chút, la hét để cho tất cả mọi người bên ngoài nghe rõ ràng. Để xem đến lúc đó bệ hạ sẽ bởi vì mấy câu khóc lóc này mà thu người về, hay là bởi vì ngươi có ý kháng chỉ mà trực tiếp ban cho ngươi một bình rượu độc.” Tiêu Vân Chước vuốt ve kiếm của mình, yêu thích không buông tay: “Lúc phụ thân không có thiếp thất ngươi không vui, hôm nay đã có, ngươi vẫn không vui, ngươi thật khó thỏa mãn.”
“Chẳng qua ngươi có một câu nói đúng, ta đúng là quỷ đòi nợ. Bên cạnh ngươi đâu chỉ có một con quỷ là ta? Khương Nguyên biểu muội không phải cũng ở đây sao? Mấy bữa nay ngươi không tâm sự với nàng ta à?”
Tiêu Vân Chước nói xong bèn ôm kiếm của mình rời đi.
Tiêu Văn Yến nhắm ngay cơ hội, cũng vội vàng bước nhanh mà đi.
Phụ thân có thiếp thất, cậu rất giật mình... Nhưng hiện tại cậu lại cảm thấy, chuyện của người lớn, cậu bớt can thiệp vào. Có thời gian thì đi lau xương cốt còn tốt hơn là ở đây nghe mẫu thân phàn nàn lảm nhảm!
Toàn thân Khương thị lạnh buốt, lung lay sắp đổ.
Cái nhà này, không ai quan tâm đến bà ta nữa.
Bà ta quá mệt mỏi rồi!
Rốt cuộc Việt nhi đi đâu chứ, hiện tại bà ta thậm chí còn hoài nghi có phải Việt nhi bị nha đầu chết tiệt kia hại hay không, vì sao đến bây giờ vẫn chưa trở về, bà ta thật sự sắp chống đỡ không nổi nữa!
Khương thị rất nhanh liền ngã xuống giường, lấy nước mắt rửa mặt.
Lão thái thái không nhiệt tình cũng không trách móc nặng nề đối với ba vị di nương, chỉ theo quy củ nhét người vào trong viện. Nhưng dù sao cũng là người mà bệ hạ ban cho, cũng không tiện nhốt chặt không cho người ta đi lại, cho nên ba người cũng có thể đi dạo ở hậu viện một chút.
Ba người vừa tới, đều có chút mê mang, tất nhiên là ôm nhau sưởi ấm, cùng nhau hành động.
Các nàng cũng không biết tình huống Tiêu gia thế nào. Nhưng làm thiếp thất, lấy lòng chủ mẫu cũng là việc các nàng phải làm, cho nên ba người liền suy nghĩ cùng đi thăm Khương thị.
Không thăm còn tốt, vừa thấy các nàng, trong lòng Khương thị càng khó chịu hơn.
Ba đóa kiều hoa ở trước mắt, khiến bà ta đột nhiên ý thức được mình đã già đi rất nhiều!
Bà ta đã ngoài bốn mươi, cho dù mấy năm nay bảo dưỡng không tệ nhưng trên mặt vẫn có nếp nhăn, một đôi mắt cũng luôn trong trạng thái mỏi mệt. Cho dù có cố ý ăn mặc trang điểm thế nào cũng không thoát khỏi năm tháng trói buộc!
“Cút! Đều cút ra ngoài cho ta!” Khương thị nằm ở trên giường, cũng không quên mắng to.
Ba người bị quát không hiểu sao cũng có chút sợ hãi.