Sau khi ba phụ tử Quản gia phá án xong cũng không được lên chức, bệ hạ nói bọn họ mệt mỏi rồi, liền bảo bọn họ nghỉ ngơi trong nhà, thái độ kia không giống như đang nhìn công thần...
Bên ngoài có không ít suy đoán, Tam vương gia cũng bận rộn đến lợi hại.
Một hồi thì hắn quan tâm đến chuyện này, một hồi nữa chú ý đến chuyện kia, hận không thể mọc ra mười cái tai, có thể nghe được tất cả những chuyện thú vị bên ngoài.
Đương nhiên, cũng không quên chú ý đến Tiêu Vân Chước, sợ lúc Tiêu Vân Chước phá án lại quên hắn.
Chỉ có điều Tiêu Vân Chước mấy ngày nay còn nhàm chán hơn cả hắn.
Nghe nói, mỗi ngày chạy tới chạy lui trong ngoài thành, không phải tặng đồ cho cô nhi quả phụ thì cũng là giúp chôn cất một số hài cốt vô chủ, thỉnh thoảng cũng sẽ đi nha môn nhưng cũng không phải là án lớn gì, phần lớn là thù hận giữa dân chúng tầm thường, cho dù liên lụy đến tính mạng nhưng cũng không khó tra.
Đối với hắn mà nói, chỉ coi như nghe một chút chuyện xưa là đủ rồi, còn không cần cố ý đi một chuyến.
Chỉ là theo đó, thời tiết càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.
Một ngày này, Tam vương gia bị gió lạnh thổi qua, lúc này mới đột nhiên nhớ tới Tiêu Vân Chước nói về chuyện “trời đổ tuyết lớn”.
Lúc này mới vội vàng chạy tới trước mặt Càn Hòa Đế.
Hắn ấp úng mở miệng: “Phụ hoàng, con cảm thấy gần đây trời lạnh lắm, năm nay có thể phải đổ tuyết lớn, có nên chuẩn bị trước một chút không...”
Càn Hòa Đế nhìn hắn một cái, cảm thấy lời này không giống như lời mà tiểu tử này sẽ nói ra.
“Chẳng lẽ hôm nay trẫm ngủ quá lâu rồi? Có thể nghe thấy Nghiêu nhi ngươi quan tâm đến thiên thời và dân chúng? Nói đi, có phải muốn trẫm tặng ngươi mấy bộ áo lông chồn thượng hạng không?” Càn Hòa Đế cũng không thèm ngẩng đầu lên.
Ông ta quá hiểu nhi tử này.
Tiểu tử này không biết là không hiểu chuyện hay là quá hiểu chuyện nữa. Mặc dù không phải do Hoàng hậu sinh ra, nhưng bởi vì từ nhỏ được nuôi dưỡng ở bên cạnh Hoàng hậu cho nên đặc biệt chú trọng đến thân phận, không dám có nửa điểm vượt qua các huynh trưởng của hắn, cũng không tranh đầu sóng ngọn gió với hai huynh trưởng, lại còn ham chơi, cả ngày cà lơ phất phơ, chọc cho Hoàng hậu đối với hắn vừa tức lại vừa đau.
“Không phải...” Nguyên Nghiêu gãi gãi đầu: “Phụ hoàng, con nói thật ngài đừng trách con.”
Càn Hòa Đế có chút đề phòng nhìn hắn: “Trong lòng ngươi lại suy nghĩ chuyện gì rồi? Nghiêu nhi à, tuổi của ngươi cũng không nhỏ nữa, mấy ngày nay hoàng hậu còn nói muốn chọn cho ngươi và lão tứ hai cô nương tốt để thành gia, cũng không thể hồ nháo như vậy nữa.”
“Không không không, con không muốn thành gia. Phụ hoàng ngài đừng loạn điểm uyên ương phổ nữa!” Nguyên Nghiêu vội vàng trừng mắt.
Càn Hòa Đế nghiến răng, hận không thể đánh tiểu tử này một trận.
“Bây giờ con đang nói chính sự đấy!” Nguyên Nghiêu lại bồi thêm một câu: “Chính là... Ngài cũng biết, con và Tiêu gia cô nương, chính là Tiêu Vân Chước kia, hai chúng ta cũng là bằng hữu tốt cùng chung chí hướng. Tuy rằng nàng là nữ tử nhưng con hận không thể cùng nàng kết thành huynh đệ khác phái! Hoặc là bái nàng làm sư phụ cũng được, nhi thần thật sự là bội phục bản lĩnh đoán mệnh kia của nàng, rất là lợi hại!”
“...” Khóe miệng Càn Hòa Đế giật giật.
Ông ta thật sự rất không muốn nghe đến cái tên này.
“Trước đó vài ngày nàng nói với con là năm nay thời tiết không đúng, sẽ đổ tuyết lớn, bảo con truyền lời cho ngài để sớm chuẩn bị một chút. Ngài cũng đừng cảm thấy mấy lời này của nàng là yêu ngôn hoặc chúng! Cho dù lời này có phải thật hay không thì con cảm thấy cần chuẩn bị trước cũng không sai…” Nguyên Nghiêu vội vàng lại nói.
Sắc mặt Càn Hòa Đế lập tức thay đổi: “Nàng bảo ngươi truyền lời từ khi nào?”
“Cũng lâu rồi, lúc ấy trời còn chưa lạnh như vậy đâu. Nhi thần khi đó quên mất, mấy ngày nay lạnh đến mức không muốn ra khỏi phòng, lúc này mới nhớ ra.” Nguyên Nghiêu lập tức nói.
Càn Hòa Đế nghe xong, trực tiếp xù lông.
Cầm bức tranh đang thưởng thức trong tay đập về phía Nguyên Nghiêu: “Chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ ngươi mới nói!? Trẫm thật sự bị ngươi làm tức chết rồi!”