"Ta... cứ luôn cho rằng phụ hoàng không tin năng lực của hắn ta, không nghĩ tới hắn ta im hơi lặng tiếng, lại đột nhiên nghiêm túc, mà phụ hoàng lại lập tức gửi gắm kỳ vọng với hắn ta." Nhị vương gia nhìn bóng lưng của hắn ta, nói một tiếng, cũng có chút hâm mộ.
Gần đây phụ hoàng không thích gặp hắn, hắn và mẫu phi cũng biết là bởi vì chuyện của ngoại công và cữu cữu...
Không chỉ không dám oán trách, thậm chí còn tràn đầy ân huệ, dù sao nếu không phải là phụ hoàng, bây giờ hắn ngay cả vương phủ cũng không dám ra ngoài.
Trước kia hắn cũng nhận được một vài chỗ tốt từ Quản thị, chỉ là lúc trước cũng không nghĩ quá nhiều, chỉ biết là bọn họ dựa vào lâm viên hoàng gia để kiếm chút béo bở, mặc dù không tán thành, nhưng ban đầu cũng không cảm thấy là chuyện gì quá lớn...
Hắn thật sự không biết bọn họ và Kỷ gia có quan hệ sâu như vậy.
Hiện tại những chuyện này đều đã qua, hắn cũng chỉ có thể giấu việc này ở đáy lòng, một câu cũng không dám nhắc tới.
Thậm chí ở trước mặt phụ hoàng, hắn cũng muốn chứng thực sự trong sạch, nhưng nói càng nhiều, chỉ sợ phụ hoàng càng không tin hắn.
Bây giờ so sánh ra thì, hắn thật sự có hơi ghen ghét tam đệ rồi.
Việt vương khẽ vỗ vai Nhị vương gia, chỉ nói: "Gần đây tâm tình của phụ hoàng không tốt, huynh đệ chúng ta càng phải đồng lòng, chớ có để phụ hoàng thất vọng, hơn nữa, tam đệ là người rộng lượng, nếu ngươi chịu giúp hắn ta, hắn ta sẽ không từ chối."
Việt vương khoan dung, cũng không phải giả bộ.
Thân thể của hắn không tốt, vị trí kia, cho dù hắn có muốn, cũng có lòng nhưng không có sức, phụ hoàng bây giờ còn đang ở độ tuổi trung niên, tương lai các đệ đệ bên dưới, khó mà nói được người nào có thể cười đến cuối cùng.
Cũng không bàn về người nào, có liên quan gì đến hắn?
Thân thể của hắn không tạo thành được uy hiếp, tương lai, bất luận là ai, cũng phải kính trọng hắn, nuôi dưỡng hắn, chuyện này đã đủ rồi, cho nên hắn chỉ cần làm chuyện huynh trưởng nên làm, kiên nhẫn, rộng lượng, ôn hoà hiền hậu, ai cũng không đắc tội ai cũng không thiên vị, yên lặng nhìn là được rồi.
Nhị vương gia nặn ra mấy phần ý cười, cố gắng không biểu hiện ra sự dị thường.
...
Chuyện phòng ngừa mùa đông cũng không dễ làm.
Trời lạnh, áo cơm, củi than, các vị thuốc đều là thứ khan hiếm, không chỉ phải chuẩn bị sớm, còn phải quản lý việc khống giá lương thực, càng phải sớm chuẩn bị sẵn sàng, tránh cho một số hộ lớn lén lút tích trữ quá nhiều lương thực...
Không chỉ phải quản trong kinh, thời tiết xung quanh cũng không được chênh lệch quá lớn, cũng phải truyền đạt xuống dưới.
...
Lúc này, Tiêu gia đã thêm mấy phần ấm áp.
Đại ca mấy ngày nay sẽ về đến kinh!
Tin tức đã sớm truyền đến, trên dưới trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị, lão thái thái đặc biệt vô cùng vui vẻ, gọi ba vị giai nhân cùng nhau chỉnh đốn trong nhà một phen, bảo đảm lúc đại ca trở lại, nhìn thấy trong nhà rực rỡ, sạch sẽ!
Năm ngày sau, Tiêu Văn Dũ cưỡi ngựa về kinh.
Sau khi trở về, lập tức vào cung báo cáo công việc, đến buổi tối mới về nhà.
Chỉ là vừa vào cửa nhà, người Tiêu gia đang đợi suýt nữa không nhận ra người tới là ai.
Lúc trước mặc dù Tiêu Văn Dũ cao lớn uy mãnh, nhưng mặc trường sam, trên mặt được cạo sạch sẽ, cố gắng làm ra khí chất nho nhã, cũng lộ ra sự chững chạc tuấn tú, nhưng bây giờ...
Trên mặt hắn râu ria như gốc rạ, mặt đen đi mấy phần, bởi vì trời lạnh, khoác áo lông chồn màu xám tro, ôm trọn lấy người như kiện hàng vô cùng khỏe mạnh, khí chất trên người... Cảm giác không nhìn thấy sạch sẽ mấy, giống như là tới từ trong tro bụi, thô ráp vô cùng, thậm chí bên hông cũng còn cài một thanh chủy thủ, đứng đó, thêm chút uy mãnh hung tướng, giống như là Man Tử ngang ngược từ đâu tới!