Trong mắt hai người này, dường như nhóc tỳ trước mắt đã là một người chết. Bọn họ không hề kiêng nể gì mà đứng trước mặt nàng nói về những kế hoạch sắp tới.
Nàng nghe được mấy lời này thì sợ hãi.
Bọn họ muốn mắt của nàng, còn muốn nàng biến thành quỷ!
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch tràn đầy vẻ hoảng sợ, thân thể cứng ngắc thậm chí cũng không dám di chuyển.
Mà ở gần quan tài còn có hai tiểu hài tử nằm ở đó. Tiêu Vân Chước nhìn thấy, hai người kia tuổi tác tương tự với nàng, chính là nhi nữ của cái tên bại hoại này...
“Nếu nhất định phải nói ra khuyết điểm...” Gã thần côn áo xám chần chờ một lát, sau đó tiếp tục nói: “Trước khi học thành, nếu như tâm tính không đủ kiên định, nhìn thấy những vật quỷ hồn kia có lẽ sẽ có ảnh hưởng đến tâm tính. Cho nên trong hai đứa con này của quý nhân, tốt nhất chọn hài tử có can đảm nhất để gánh vác.”
Nam tử mặc hoa phục nhìn các con của mình, cau mày, vẻ mặt rối rắm.
Một lát sau, hắn chỉ vào nhi tử nói: “Vậy chọn Trì nhi đi, nam hài tử sẽ chắc nịch hơn một chút.”
“Được, kính xin quý nhân chờ một chút.” Gã thần côn áo xám vội vàng nói.
...
“Tiêu sư phụ!!” Quách Sài Nữ nhìn thấy Tiêu Vân đang nhìn chằm chằm về một hướng, sợ hãi: “Tiêu sư phụ, có phải ngài nhìn thấy thứ gì bẩn thỉu hay không? Ngài đừng sợ, ta đang cầm đao đấy!”
Hai mắt Tiêu Vân Chước đỏ bừng, âm khí ngập trời tràn đến, gần như bao phủ nàng ở bên trong.
Trên người nàng rõ ràng mang theo rất nhiều lá bùa nhưng không biết vì sao, nhìn cảnh tượng quen thuộc này, trong lúc hoảng hốt nàng lại giống như là thấy được chính mình nho nhỏ!
...
Nàng bị người ta xách từ trong quan tài ra ngoài, giống như một con chó con mèo nhỏ yếu ớt, tùy ý ném xuống đất.
Lưỡi đao cắt qua ngón tay, máu tươi trong tay nhỏ vào trong một cái chén nhỏ.
Khuôn mặt nàng trắng bệch, bụm lấy miệng vết thương của mình, sau đó lấy dũng khí bò về phía hai hài tử đang hôn mê kia, càng không ngừng đẩy bọn họ: “Tỉnh lại được không... Các ngươi đừng có ngủ nữa, van cầu các ngươi đừng ngủ nữa mà...”
Có lẽ do nàng sốt ruột nên có tác dụng, tiểu cô nương tỉnh lại trước. Tiểu cô nương nhìn Tiêu Vân Chước, cũng rất sợ hãi nhìn xung quanh: “Phụ thân! Chúng ta đang ở đâu vậy, nàng là ai?”
“Còn nhớ phụ thân đã nói gì với con không? Phụ thân muốn tặng cho con và ca ca của con một món quà. Chính là nàng đấy, chẳng qua nàng chỉ có một đôi mắt thôi, phụ thân định cho ca ca con. Con phải ngoan ngoãn đứng một bên nhìn, không bao lâu sẽ xong rồi, đến lúc đó phụ thân sẽ mang các con trở về.” Nam tử mặc hoa phục vừa cười vừa nói.
Tiểu cô nương nghiêng đầu nhìn Tiêu Vân Chước: “Ngươi bị thương à?”
“Đôi mắt này của ta có thể cho các ngươi, nhưng mà có thể lưu lại tính mạng cho ta được không? Ngươi giúp ta cầu tình với phụ thân ngươi được không? Ta cam đoan sẽ không nói với người khác, cũng sẽ không nói cho tổ mẫu và phụ thân ta đâu...” Nàng nắm lấy cánh tay tiểu cô nương hỏi.
Tiểu cô nương kia dường như không hiểu vì sao nàng lại không vui: “Tại sao ngươi chỉ có một đôi mắt? Cho ca ca thì ta không có à! Không, ta không muốn như thế, ca ca có thì ta cũng phải có! Phụ thân bất công! Con cũng muốn, con cũng muốn có!”
Tiêu Vân Chước giật mình, sợ hãi nhìn nàng ta.
Đôi mắt này có gì tốt chứ, không phải bọn họ cũng có sao?
Nàng khẩn trương, đột nhiên kề chủy thủ của mình lên cổ tiểu cô nương: “Ta muốn về nhà! Nếu như các ngươi không thả ta về nhà, ta sẽ... ta sẽ g.i.ế.t. nàng!”
Nam tử mặc hoa phục nhìn theo, không nhịn được cười nói: “Quả nhiên là dòng giống của Tiêu gia, tuổi còn nhỏ mà đã biết cách uy hiếp người khác rồi. Chỉ tiếc, một thanh đao còn chưa mở lưỡi, ngươi muốn g.i.ế.t. ai?”
Trong mắt nàng treo đầy nước mắt.
Đây là lần trước khi phụ thân về nhà đã tặng cho nàng. Thanh chủy thủ này vô cùng xinh đẹp, nàng thích cầm nó rồi múa may lung tung nhưng bị mẫu thân nhìn thấy. Mẫu thân nói nàng không có quy củ phép tắc gì cả, một tiểu nha đầu mà cứ kêu đánh kêu g.i.ế.t., cho nên đã lấy chủy thủ của nàng đi...