Bà ta bắt đầu ngóng trông Tiêu Văn Việt quay lại. Nếu như hắn trở về, bà ta cam đoan không mắng nữa... Có lẽ nhi tử thật sự chỉ là nhất thời tức giận, hắn nhất định sẽ hối hận, phải không?
Nhưng mà chờ mãi chờ mãi cũng không thấy gì. Bà ta không biết thời gian, luôn cảm thấy đã qua rất lâu.
Trong bóng tối, tinh thần từng chút một bị hao hết.
...
Tiêu Vân Chước đang ở Độ Linh Các, đang nói chuyện với quỷ hồn, trong lòng mơ hồ có chút cảm xúc.
Lúc này liền tính một quẻ.
Tính quẻ xong, Tiêu Vân Chước lập tức lên đường về nhà. Lúc này trong phòng Tiêu Văn Việt bày biện mấy cái lò lửa, nghiêm túc luyện chữ, nhìn qua không có gì không đúng.
“Mẫu thân chết rồi.” Tiêu Vân Chước một mình nói với Tiêu Văn Việt.
“Ồ.” Tiêu Văn Việt nghe vậy, ngơ ngác một chút, sau đó nhìn nàng: “Ở bãi tha ma đó có ảnh hưởng gì đến vận mệnh của mấy huynh đệ chúng ta không?”
“Trong tình huống bình thường thì sẽ có, nhưng nhà chúng ta có tằng tổ phù hộ, mộ tổ bên kia lại không có vấn đề gì, cho nên ảnh hưởng tương đối nhỏ, chỉ là huynh...” Tiêu Vân Chước nhìn hắn.
“Muội không cần nhiều lời, ta biết.” Tiêu Văn Việt một thân nhẹ nhõm: “Đều giải quyết hết là được rồi, mặc kệ là chuyện khi còn sống hay sau khi chết. Trên đời ác nhân ngàn ngàn vạn vạn, ta hết lần này tới lần khác lại muốn làm kẻ ác nhất. Ta nghe nói, nếu tâm ác nhân này đủ ác độc, cũng là tà ma không dám tới gần.”
“Phụ thân sắp trở về rồi.” Tiêu Vân Chước lại bổ sung thêm một câu.
“Vậy thì tốt rồi, ta nghe nói tổ mẫu mấy ngày nay vì hôn sự của đại ca cũng lo lắng không ít. Chờ phụ thân trở về, chắc hẳn có thể định ra được rồi chứ? Cũng không biết là khuê tú nhà nào nữa.” Giọng Tiêu Văn Việt không thấy dị thường, phảng phất như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Chỉ là Tiêu Vân Chước hiểu rõ, dù hắn có lòng dạ ác độc hơn nữa cũng là một con người.
Mấy năm nay tình nguyện để chính mình chịu ấm ức, cũng cùng mẫu thân biểu diễn tiết mục mẫu từ tử hiếu, trong lòng đương nhiên là không thể nào không quan tâm.
“Tổ mẫu chắc chắn cũng sẽ hỏi ý kiến của chúng ta, hẳn là sẽ biết ngay thôi.” Tiêu Vân Chước cũng nghiêm túc trả lời, vừa nói, nàng vừa chuyển giọng: “Không thấy tấm bảng gỗ trong thư phòng của muội đâu, nhị ca thấy không?”
“Cái đó hả? Ta đốt rồi.” Tiêu Văn Việt ngữ khí bình thường.
Từ khi mẫu thân nói ngày ngày nghe được tiếng Khương Nguyên nói ở bên tai bà ta, hắn liền biết là do Tiêu Vân Chước làm.
Biện pháp tra tấn người này nghe đáng sợ, nhưng mẫu thân là người như vậy, cũng chỉ sợ nhất thời mà thôi. Thời gian lâu dài, không đau không ngứa, có thể có tác dụng gì chứ?
Tiêu Vân Chước muốn nói lại thôi, nàng phát hiện, hình như nhị ca đã sắp xếp cho mình một con đường cụt.
Nhị ca vốn là muốn đi đường nghiêng, nhưng hắn đem mình chuyển chính. Nhưng hôm nay xử trí mẫu thân, cũng là xử trí chính hắn.
“Ta sẽ cầu phúc cho nhị ca nhiều hơn.” Tiêu Vân Chước biết hắn cần yên tĩnh, cũng không nhiều lời, chỉ bồi thêm một câu trước khi đi.
Tiêu Văn Việt cười ha hả một tiếng, đối với lời nói của nàng lại không hề để ý.
Buổi tối, lão thái thái gọi mấy huynh đệ tới.
Trải qua mấy ngày tìm hiểu, cùng với hiểu biết lẫn nhau giữa các trưởng bối, lão thái thái chọn ra ba ứng cử viên hài lòng cho vị trí cháu dâu.
Đương nhiên, đại ca bây giờ cũng là đối phương chọn, dù sao tuổi tác đại ca có hơi lớn.
“Vị này là cháu gái của Hoắc gia đại bá mẫu, mười bảy tuổi, bản tính nhu hòa, đoan trang hòa khí, đầy bụng tài học, là người mà ta hài lòng nhất. Hoắc gia bên kia hiểu rõ cách làm người của đại ca cháu, cho nên cũng đồng ý giúp đỡ làm mai...”
Lão thái thái bây giờ cũng sốt ruột, trước đây không dám đính hôn cho hài tử, chủ yếu là sợ Khương thị gây khó dễ. Lỡ như cưới một kẻ làm yêu về, trong nhà càng loạn hơn, cho nên mới trì hoãn đến bây giờ...
Nhưng nếu như không thành hôn, người khác cũng sẽ hoài nghi thân thể cháu trai bà ấy có bệnh!