Quyền pháp, thương pháp của Tiêu gia đều có đủ năng lực để chấn nhiếp kẻ địch, mãnh liệt hung hãn, vững vàng như mãnh hổ sổng chuồng.
Mà bản lĩnh mà sư phụ dạy nàng, thì lại lấy bảo mệnh làm chủ, cho nên nàng nhanh nhẹn hơn một chút, đối chiến lấy tinh chuẩn nhanh chóng làm chủ, nếu như đánh nhau với phụ thân, nàng có thể trốn thoát khỏi tay ông ấy mà không thương tổn đến bản thân, ứng đối mấy chiêu thì không có vấn đề, nhưng nếu muốn dựa vào thực chiến để lấy mạng của cha, vậy thì chắc chắn không làm được.
Nhưng nếu đối chiến với đại ca, phần thắng cũng không phải là không có.
Dù sao đại ca thực chiến vẫn còn quá ít, mặc dù nàng còn nhỏ tuổi, nhưng trước đó lưu lạc giang hồ, cũng đã liều mạng, hơn nữa nàng còn có không ít biện pháp âm hiểm, mà đại ca, làm quân tử nhiều năm, bây giờ khó tránh khỏi vẫn có chút tuân theo quy củ.
Mắt thấy hai cha con càng đánh càng hăng, Tiêu Văn Yến cũng ngồi xổm trên ghế.
Sau khi nhìn thấy đại ca đạp cho phụ thân một cái, cậu kích động nhảy dựng lên, khua tay kêu to: "Đại ca! Làm tốt lắm!"
"Cha mau dậy đi! Quét kinh môn của hắn, đạp vào giữa hắn!" Tiêu Văn Yến giống như con khỉ vừa xuống núi, líu ra líu ríu, vô cùng ồn ào.
Giọng nói của cậu thực sự quá rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến hai cha con thoát ra khỏi chiến ý "Không chết không thôi".
Trên thân hai người đều có tổn thương, máu mũi Tiêu Văn Dũ đã chảy ra, khóe miệng Tiêu Trấn Quan cũng có chút huyết sắc, chắc là bị thương tới răng.
"Cha! Ngày khác... hay là ngày khác lại tiếp tục luyện?" Tiêu Văn Dũ vội mở miệng.
Nếu còn tiếp tục như thế, thật sự sẽ đánh nhau đến mất hết tính người.
Tiêu Trấn Quan cũng không nghĩ tới chính mình sẽ xuống tay nặng như vậy, cẩn thận nghĩ lại một chút... Kẻ cầm đầu đang ở bên cạnh, hai người này một đứa im lặng giả vờ ngoan ngoãn ăn các thứ, một đứa hưng phấn đỏ bừng cả mặt...
"Ngừng đi." Tiêu Trấn Quan lau miệng, quai hàm cũng đau.
Đứa con này của hắn cũng không tệ lắm, một chút đã hiểu, không nóng lòng cầu thành, sau khi hao phí tinh lực của ông ấy mới chậm rãi tiến công, vậy mà khiến ông ấy chịu không ít đánh, mặc dù bị con trai đánh, nhưng vẫn còn có chút vui vẻ.
Nhưng...
"Tam Lang, đuôi con sắp vểnh lên đến trời rồi! Thấy lão tử chịu thiệt, hình như con rất vui?" Tiêu Trấn Quan cảm thấy tiểu tử này càng ngày càng chướng mắt: "Hay là, con đến đánh một trận với đại ca, ta xem một chút?"
"Không không không không..." Tiêu Văn Yến liên tục xua tay, ngượng ngùng ngồi xuống lại: "Con còn nhỏ, con không được, cha, đại ca, các ngươi thật là dũng mãnh, ta cũng không biết giúp ai... Hì hì..."
Tiêu Trấn Quan bất đắc dĩ lắc đầu.
Sau đó nhìn về phía khuê nữ của mình.
Nha đầu này thật là khó lường, miệng cứ như thể đang ném đá, không có một khối đá nào rơi xuống mà không tạo thành hố.
"Cha, đại ca, ta cũng chỉ suy nghĩ cho các ngươi, hai bên đối chiến, nhưng có ai chịu ảnh hưởng bởi kẻ tiểu nhân như ta đâu? Xem đi, nếu không phải vừa rồi tiểu đệ quá càn rỡ khiến các ngươi chú ý, hôm nay chiến ý của các ngươi sẽ không dễ dàng biến mất như vậy, về sau, các ngươi phải chú ý." Tiêu Vân Chước ngồi ngay ngắn, nghiêm trang nói ra.
"..." Hai cha con trừng mắt với nàng.
Nói ra thì một chút cũng không sai, chỉ là có chút hung ác.
"Con... Làm không sai." Tiêu Trấn Quan nhẫn nhịn một lúc lâu, cuối cùng khẽ cắn môi, khen một câu: "Gần đây nếu con rảnh rỗi, thì bắt bẻ đại ca con nhiều thêm một chút."
Khuê nữ thông hiểu võ thuật là chuyện tốt, vậy mới giống là hài tử của Tiêu gia.
"Vậy thì sau này có thời gian rảnh, buổi sáng mỗi người nửa canh giờ, lúc ta dạy võ cho Tiêu Văn Yến sẽ giám sát đại ca." Tiêu Vân Chước cũng không từ chối.
Tiêu Văn Dũ cũng thở dài, trong lòng có chút nóng nảy, nhớ lại từng cảnh tượng lúc nãy, cũng nghĩ mãi mà không rõ bản thân mình bị tiểu muội lôi đi từng chút xíu một như thế nào, hình như... từ lúc nàng bắt đầu nói cha lớn tuổi?
Khi hắn phát hiện thì ra hắn có cách để chiến thắng phụ thân, hắn đã bắt đầu nảy sinh ra suy nghĩ tham lam.