"..." Tiêu Văn Yến vội vàng trốn đi, sau đó hứng thú bừng bừng mà xem.
Làm sao chỉ cãi nhau chứ, đánh đi!
Tiêu Văn Việt cũng bị đánh thức, ngáp một cái.
Tương lai hắn chính là bày mưu tính kế cho một tướng quân như thế? Nghĩ như vậy, cũng cảm thấy tiền đồ vô vọng.
...
Lúc này, Tiêu Vân Chước đang xem y phục mà lão thái thái chuẩn bị cho nàng để ngày mai vào cung.
Y phục không thể quá mộc mạc, cũng không thể quá diễm lệ, dù sao lần này vào cung là bởi vì bệ hạ và hoàng hậu muốn tuyển phi cho vương gia, Tiêu gia bọn họ không có dự định như thế, cho nên không thể biểu hiện ra nửa điểm đặc biệt, để tỏ rõ ý tứ của chính mình.
Nhưng Tiêu Vân Chước lại không quá quan tâm.
Lúc cha nàng từ Tuyền Xương trở về, mang theo không ít suy nghĩ.
Quan viên ở Tuyền Xương chiếm lương thực của dân, dính dáng đến một loạt quan viên, chặt, bãi chức, rất nhiều người đều bị liên luỵ, nếu không có nàng cảnh cáo, những tham quan này không biết còn sẽ gây hại bao nhiêu cho bách tính, nếu như bệ hạ muốn làm minh quân, thì sẽ không để nàng đi làm vương phi.
Đương nhiên, nếu trong lòng bệ hạ đã định được thái tử, có lẽ sẽ có ý khác, nhưng rất hiển nhiên, Càn Hoà đế đăng cơ chưa được mấy năm, thân thể cũng không tệ lắm, sẽ không tính toán sớm như thế.
Cho nên trong lòng Tiêu Vân Chước rất thản nhiên.
Hôm sau trời vừa sáng, đã vào cung từ sớm.
Lần này tuyển vương phi, không ít thiên kim của quan lại chưa có đính hôn đều tới, bao gồm cả La Phi Nguyệt.
Tuổi tác của La Phi Nguyệt cũng không tính là nhỏ, chỉ là nàng ta tính khí lớn, tính tình cũng có tiếng không tốt, cho nên đến nay hôn sự vẫn luôn bỏ ngỏ, nhưng nàng ta cũng không sốt ruột, đối với nàng ta mà nói, chưa tìm được lang quân tốt là bởi vì yêu cầu của nàng ta cao, bây giờ còn chưa muốn gả cho người khác mà thôi.
Sau khi mọi người đến đông đủ, đầu tiên ngồi trong chốc lát, không bao lâu, mấy người hoàng hậu và quý phi đã tới.
Tiêu Vân Chước cúi đầu, không nhìn thẳng vào người khác.
Có vài người nhìn tướng mạo ảnh hưởng không lớn, nhưng tướng mạo của những quý nhân này... Nàng vẫn coi như là không nhìn thấy mới tốt.
Nàng cũng đã nghĩ xong lý do để thoái thác, nếu có người hỏi, nàng chỉ cần nói "thiên cơ không thể tiết lộ" hoặc là "nương nương mệnh quý, lời nói thôn quê không dám nói bừa" ứng phó cho xong là được.
"Mấy nha đầu này, đều xinh đẹp, người nào người nấy như đoá hoa xinh xắn." Hoàng Hậu khách khí nói một tiếng: "Hoàng trưởng tử đã có chính phi, thể chất hắn không tốt, cũng không thêm trắc phi cho hắn nữa, cho nên hôm nay vẫn là các ngươi chọn người một chút, bản cung lại xem xét lại là được."
Nói cách khác, người khác tuyển con dâu, bà ấy không thèm để ý.
Nhưng làm hoàng hậu trong cung, suy cho cùng cũng phải xem qua.
"Không vội, lão tam còn chưa tới, nghe nói đã bị bệ hạ gọi đi, để bọn nhỏ chơi trước một chút, thưởng thức cảnh đẹp, chờ lão tam đến, rồi quyết định cũng không muộn." Quản quý phi hiền hoà khẽ cười.
Hoàng gia chọn người, nhìn trúng là được, làm thần nữ, nếu không có lý do gì đặc biệt, căn bản sẽ không từ chối được.
Cho nên lúc này Tiêu Vân Chước cũng chỉ ngoan ngoãn mà nghe, giống như một con vật ngoan ngoãn, không biểu hiện ra cảm xúc gì.
Đám tiểu cô nương đứng thành mấy hàng, tất cả mọi người đều giống nhau.
"Nhị hoàng tử còn có vị trí trắc phi chưa công bố, có suy nghĩ gì không?" Hoàng Hậu nhìn thoáng qua Tề vương đứng sau rèm cửa, hỏi.
Trên mặt Quản quý phi cười một tiếng, cũng nhìn về phía nhi tử, chỉ nói: "Nó thì có thể có ý kiến gì chứ? Bây giờ nó cũng đã có con rồi, không vội..."
"Mẫu phi! Nhi tử có ý trung nhân!" Nhị vương gia cứ vậy mà đứng dậy.
Ý cười trên khoé miệng Quản quý phi cũng cứng đờ: "Ý trung nhân gì? Thật sự là hồ đồ, lần này là tuyển phi cho Tam Hoàng đệ và Tứ hoàng đệ của con, con đi theo xem náo nhiệt mà thôi. Khiến người khác chê cười."
Tề vương muốn nói lại thôi, nhìn thoáng qua về phía mấy tiểu cô nương.